“Bảo Bảo không thể cùng đi sao?” Bánh Bao Nhỏ chớp måt hỏi.
“Đợi lần sau rồi đem con đi cùng có được không?” Lam Ngọc Anh dịu dàng nói.
“Vâng!” Bánh Bao Nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Chú Lý xuống xe, nói: “Cô Lam hay là tôi đưa chị về nhé! “Không phiền chú nữa, tôi có thể tự gọi xe! Hơn nữa ở khu biệt thự Thành Nam, đường đi hơi rắc rối!” Lam Ngọc Anh xua tay cười, ôm Bánh Bao Nhỏ vào trong xe, thắt dây an toàn xong, cô ấy sang bên đường bắt một chiếc xe.
Thời gian lúc này là giờ cao điểm, đường xá rất sớm sẽ ùn tắc. Xe dừng ở trước cổng chính, sau đó tài xế quay đầu lại nói: “Thưa chị, đã đến nơi rồi!”
“Cảm ơn.” Lam Ngọc Anh đưa tiền cho tài xế. Vào tuần trước, cô ấy đã dự định đến nhà chính nhà họ Lam thăm bố
Bản thân đã quyết định không về Canada nữa, sau này sẽ ở lại Sài Gòn sinh sống, tuy rằng quan hệ giữa hai bố con từ nhiều năm trước đã lạnh nhạt. Nhưng dù sao cũng là bố của cô ấy, khi lần trước đến khuôn mặt như già đi mười tuổi vẫn hiện lên trong tâm trí cô.
Sau khi vào cổng, có một bảo mẫu ra đón cô.
Vì cô ấy trước kia đã từng đến, nên bảo mẫu lập tức nhận ra cô ấy, lấy một đôi dép lê trong tủ giày cho cô ấy.
“Cô ơi, bố cháu đâu ạ?” Lam Ngọc Anh hỏi.
“Ông ấy đang ở trong phòng sách!” Bảo mẫu trả lời.
“Vâng.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Bảo mẫu tay chân lanh lẹ lấy một cốc nước lọc từ trong phòng bếp ra, thấy cô ấy thay dép xong đã đi lên lầu, do dự gọi cô ấy: “Cô Lam, cô hãy đợi một lát rồi hãy lên!”
“Làm sao vậy?” Lam Ngọc Anh cảm thấy khó hiểu. Bảo mẫu dường như không nói nhiều, gật đầu rồi lại vào phòng bếp.
Lam Ngọc Anh không rõ vì sao mà đã leo được một nửa cầu thang, nhất thời cô không biết là nên tiếp tục đi lên, hay là nên tạm thời xuống tầng.
Trong lúc do dự, một tiếng động cực lớn đột nhiên phát ra từ tầng hai. Có vẻ là có vật gì bị rơi xuống đất.
Lam Ngọc Anh hông khỏi bước nhanh lên hai bậc thang, giọng nói truyền ra từ phòng làm việc, kèm theo đó là sự tức giận và sắc bén của Lam Khải Dương, giọng nữ trung vô cùng sắc bén, xen giữa còn có một giọng nữ trẻ tuổi khác đang khóc nức nở.
Cô đột nhiên hiểu ra tại sao bảo mẫu lại khuyên cô quay lại sau.
Tay Lam Ngọc Anh đặt ở trên tay vịn, cô không tiếp tục đi về phía trước. Cô không đoán sai, hai giọng nữ trong phòng làm việc là Lại Diệp và Lam Ngọc Thiên.
Nhưng cô lại cảm thấy khá ngạc nhiên, trước đây, Lại Diệp chưa bao giờ bộc lộ bản chất thật của mình trước mặt Lam Khải Dương, bất cứ lúc nào cũng treo chiếc mặt nạ của người vợ hiền, không ngờ giờ lại vạch mặt không cố kỵ nữa.
Tuy Lam Ngọc Anh cảm thấy rất hả lòng hả dạ, nhưng cũng không muốn đứng nghe góc tường nhà người ta, nên xoay người định xuống tầng
Nhưng sau khi nghe được gì đó, cô đột ngột dừng lại.
“Lam Khải Dương, tôi cho ông biết, ông đừng hòng mơ tưởng ly hôn! Tôi có dây dưa, tôi cũng muốn dây dưa với ông, ông muốn bỏ rơi mẹ con chúng tôi à, nằm mơ! Nếu không phải con gái ngoan của ông, thì sao hai mẹ con chúng tô lại sa sút tới mức độ như ngày hôm nay, sao tập đoàn lại phá sản
Trong phòng đọc sách, Lại Diệp vừa nói, vừa ném những thứ trên bàn xuống đất như người đàn bà chanh chua đầu đường xó chợ.
“Lại Diệp! tại sao tập đoàn phải phá sản, đầu sỏ chuyện này chẳng lẽ bà còn không rõ ràng?” Lam Khải Dương chỉ vào bà ta, hai tay phát run: “Nếu không phải bà phản bội tôi quanh năm chạy đi Macau đánh bạc, còn xe dịch vốn của công ty, cầm tiền đi trả nợ cho bà, sao công ty lại phá sản đóng cửa được, bà còn không biết ngại mà nói ra! Tôi nể tình vợ chồng nhiều năm bà đi theo tôi, không dùng pháp luật với bà đã coi như là tận tình tận nghĩa rồi, hai mẹ con bà với Ngọc Thiên thành như hôm nay hoàn toàn là tự làm tự chịu, đừng có trách lên người Ngọc Anh!”