Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 336: Bởi vì là tính cách trời sinh.

Lam Ngọc Anh cảm thấy kỳ quái, trong phòng bệnh cao cấp vốn là có nhà vệ sinh.

Còn không chờ cô lên tiếng, bước chân của Hoàng Thanh Thảo sớm đã biến mất ở cửa phòng bệnh, cô cũng không quá để ý.

Bánh bao nhỏ ngồi ở trên giường bệnh, mỗi lần được

Lam Ngọc Anh đút cho ăn, cậu bé đều há miệng như hà mã "Gao ồ" một tiếng há miệng, sau đó hai má phồng lên theo động tác nhai, đồ ăn đặc biệt rất ngon. Mì sợi ăn cũng sạch, Lam Ngọc Anh rút khăn giấy ra, bánh bao nhỏ cũng phối hợp dầu cái miệng nhỏ nhắn lên.

Lau miệng xong, cô cười nói "Đậu Đậu, chúng ta ăn thêm chút trái cây nha, có thể giúp cho cháu dễ tiêu hóa!" “Vâng." Bánh bao nhỏ từ trước đến giờ lúc nào cũng nghe lời cô

Từ đầu đến cuối, Diệp Tấn đều ở bên cạnh, bỗng đi về phía trước, chủ động cầm rổ hoa quả lên "Tiểu Anh, đừng nhúc nhích, tớ không có chuyện gì làm, nên giúp cậu rửa sạch"

Lam Ngọc Anh mỉm cười, cảm ơn thêm lần nữa.

Diệp Tần bước vào phòng tắm, nhưng lại đi ra rất nhanh, giải thích "Vòi nước bên trong hình như hỏng rồi, tớ đi ra bên ngoài rửa, thuận thiện nói lại với y tá!" "Diệp Tấn, vậy làm phiền cậu rồi!" "Đừng khách khí"

Trong phòng lúc này chỉ còn lại có hai người, bánh bao nhỏ chớp chớp đôi mắt to nhìn cô, không ngừng dùng âm thanh nhẹ nhàng mềm mại để cùng cô nói chuyện.

Lam Ngọc Anh biết, đây là bởi vì bánh bao nhỏ muốn mình.

Cô rất kiên nhẫn đáp trả lại, cũng giống như việc hưởng thụ và quý trọng thời gian.

Ầm!"

Cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị lực mạnh đẩy ra.




Lam Ngọc Anh cùng bánh bao nhỏ giật nảy mình, rối rít ngẩng đầu nhìn lên.

Vốn cô nghĩ đó là Hoàng Thanh Thảo vừa đi rửa tay, hoặc là Diệp Tấn đi rửa hoa quả trở về, không ngờ lại là Hoàng Trường Minh với bộ âu phục áo sơ mi, cổ áo còn ghim cà vạt, giống như bước ra từ một cuộc họp để ra ngoài.

Lam Ngọc Anh đứng dậy khỏi ghế, giải thích "Tôi đến xem Đậu Đậu..." "Ừ" Hoàng Trường Minh kéo môi.

Lặng lẽ nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng người của người đàn ông kia, anh nhướng mày, cho là có chuyện nên đã rời đi.

Bánh bảo nhỏ không hiểu cảm xúc của người lớn, kéo lấy góc áo của cô "Bảo bảo muốn "

Những trái cây khác còn chưa được rửa sạch, Lam Ngọc Anh mới vừa cho cậu bé ăn cam, lúc Hoàng Trường Minh đẩy cửa đi vào, trên tay cô vẫn cầm một múi cam. Thấy bánh bao nhỏ há miệng chờ, cô cúi người đút cho cậu bé ăn. "Ăn từ từ thôi, đừng để bị sặc!"

Dường như ăn có chút khẩn trương, một ít bị kẹt lại ở cổ, Lam Ngọc Anh vội vàng đưa tay vuốt ve tấm lưng nhỏ của cậu bé, cầm lấy cốc nước ở bên cạnh "Đậu Đậu mau uống chút nước, chậm thôi, chậm thôi,

Bánh bao nhỏ nắm lấy tay cô, ừng ực ừng ực uống hơn nửa lỵ, rất nhanh đã không bị nghẹn nữa, sau đó hướng về phía anh cười ngây ngô.

Lam Ngọc Anh không khỏi tức cười, dùng khăn giấy lau lau cái miệng nhỏ nhắn còn lưu lại vài giọt nước. Hoàng Trường Minh ở bên cạnh lặng lẳng đứng xem, trong quá trình mất trí nhớ, anh đã nhìn thấy cô và con trai anh sống chung, vĩnh viễn như vậy hài hòa cùng ấm áp, trước kia anh không hiểu sao con trai mình lại lệ thuộc vào cô đến như vậy, bây giờ chỉ cảm thấy bình thường.

Bởi vì là thiên tính...

Bánh bao nhỏ sờ lên cái bụng căng phồng của mình, bỗng nhiên ngượng ngùng nói "Bảo bảo muốn đi thúi thúi

Hoàng Trường Minh nghe vậy, bỏ hai tay ra khỏi túi, sải bước đi tới trước giường bệnh, muốn mang con trai vào nhà vệ sinh.

Nhưng bánh bao nhỏ lại tránh đi, đỏ mặt nhìn về phía Lam Ngọc Anh "Cháu muốn Ngọc Anh " "Ừm, để cô làm."

Lam Ngọc Anh đưa tay ra, ôm bánh bao nhỏ đi vào phòng vệ sinh.

Sau khi thu xếp ổn thỏa, cô tạm thời đóng cửa lại đi ra bên ngoài, Hoàng Trường Minh cũng di theo, tựa vào vách tường phía đói diện, trong mắt đen huyền sâu kín "Lam Ngọc Anh, cô thích Đậu Đậu nhiều như vậy?" "Đậu Đậu rất đáng yêu, cũng làm cho người khác rất thích, Lam Ngọc Anh trả lời. "Chỉ đơn thuần là như vậy?" Hoàng Tiểu Minh liếc mắt một cái. "Còn có thể là gì nữa?" Lam Ngọc Anh cau mày, không hiểu nhìn anh.




Ánh mắt Hoàng Trường Minh sắc bén nhìn về phía cô, giống như muốn được nhìn thấy nội tâm sâu bên trong của cô "Lam Ngọc Anh, cô làm nhiều đi nữa cũng vô ích thôi!" "Cái gì?" Lam Ngọc Anh như cũ cau mày. "Cô có làm gì nhiều đu nữa, đối với cậu bé cũng không khá hơn, cũng không thay đổi được cái gì!" Hoàng Trường Uyên lạnh lùng mở lời.

Lam Ngọc Anh quống như vừa rồi không hề hiểu ý tứ trong lời anh nói, mím môi một cái, đơn giản giải thích "Hoàng Trường Minh, tôi cũng không muốn thay đổi gì, tôi chỉ là muốn dùng hết sức mình cùng Đậu Đậu sống chung, tranh thủ cùng cậu bé tạo ra một ít kỷ niệm, như vậy chúng tôi sẽ luôn nhớ đến nhau."

Cô ấy thực sự rất tuyệt!

Đồng tử của Hoàng Trường Minh co rút lại, môi mỏng nhếc lên "Ha ha

Lam Ngọc Anh vẫn như cũ không hiểu tiếng cười của anh có ý gì, nhất là ánh mắt của anh lúc này, đều là những ưu tư mà cô không thể hiểu được, nhưng cô cũng không muốn hiểu Rất nhanh ở bên trong banh bao nhỏ đã gọi tên của cô.

Sau khi ra ngoài, Bánh bao nhỏ tràn đầy thần khí, cái đầu quần vải băng không ngừng cùng cô nũng nịu.

Không có cách nào rửa tay, Lam Ngọc Anh lấy khăn ướt trong túi ra, tỉ mỉ lau bàn tay nhỏ bé của cậu bé, mỗi kẽ tay đều lau thật sạch.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Hoàng Trường Uyên, cô liếm liếm môi, mở miệng "Đậu Đậu, cô hôm nay tới, ngoại trừ gặp chái, cô còn muốn nói lời từ biệt với cháu trước." "Nói lời từ biệt là ngựa thần?" Bánh bao nhỉ mặt đầy khó hiểu. "Cháu có nhớ trước đây, cô đã nói với cháu rằng cô sẽ nhanh rời khỏi nơi này, để trở về với địa phương cô sống?" Lam Ngọc Anh kiên nhẫn giải thích cho cậu bé "Nếu như không có gì, sau cuộc phỏng vấn của cô vào thứ sau, cuối tuần hẳn là sẽ đi luôn...

Bánh banh nhỏ vừa nghe, nhất thời liền hiểu ra.

Đầu nhỏ cụp xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn ba ba sau đó lại nhìn cô "Ngọc Anh, cô có thể mang bảo bảo đi cùng không?" ".." Lam Ngọc Anh lúng túng liếc nhìn phía sau lưng 11 mình, cô nuốt nước bọt, trấn an cậu bé "Đậu Đậu ngoan, cô sẽ đáp ứng cháu, sau này có cơ hội, có lẽ chúng ta sẽ còn được gặp mặt! Cô cũng sẽ thường xuyên gọi facetime cho cháu!"

Kiên nhẫn tiếp tục khuyên giải an ủi bánh bao nhỏ, lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra Diệp Tấn sau khi đi vào, thấy Hoàng Trường Minh cũng vô cùng bất ngờ, lên tiếng chào hỏi " Anh Hoàng."

Hoặc trường uyên sậm mặt lại gật đầu một cái, coi như là đáp lại.

Diệp Tấn đi thắng tới chỗ Lam Ngọc Anh, nụ cười ôn hòa, "Ngọc Anh, trái cây được rửa sạch rồi! Tôi cũng đã đến trạm y tá phản hồi sự cố vòi nước bị hỏng trong phòng tắm, họ nói sau này sẽ cho người đến sửa!" "Ừ." Lam Ngọc Anh cười đáp lại.

Nhìn bánh bao nhỏ buồn buồn không vui, nàng ôn nhu "Đậu Đậu, cô cắt cho cháu thành hình con thỏ nhỏ nhé?" "Tớ giúp cậu lột vỏ!" Một bên Diệp Tấn chủ động làm. Hoặc trường uyên hai tay đút vào túi, lạnh lùng nhìn bọn họ vừa đứng vừa ngồi ở trước giường bệnh,Diệp Tấn gọt sạch vỏ đưa cho cô, cô cầm dao gọt trái cây cắt thành hình dáng con thỏ, hai người phối hợp tốt vô cùng.

Yết hầu ở cổ họng giật giật, một ngọn lửa mãnh liệt xông lên trên trán của anh.
Chương 337: Không thể nào.

Diệp Tấn có vẻ rất giỏi gọt vỏ, cầm trên tay một con dao gọt hoa quả, các lớp vỏ của quả táo được nối lại với nhau mà không bị đứt, những đường dài tạo thành một quả táo phẳng, thậm chí còn khiến cho banh bao nhỏ trợn mắt há hốc mồm.

Lam Ngọc Anh cũng kinh ngạc, "Diệp Tấn, không ngờ ngoài câu cá cậu còn cắt táo giỏi như vậy!" "Haha!” Diệp Tấn vẫn cười khiêm tốn giải thích, “Hồi còn học đại học, ký túc xá luôn tổ chức một số hoạt động kỳ quái. Trong số đó có cuộc thi gọt táo. Lúc đó, để không mất công dọn dẹp ký túc xá, vậy nên Khổ luyện lâu dài! " “Thật sự rất lợi hại!” Lam Ngọc Anh nói một cách chân thành.

Bên cạnh truyền tới một tiếng hừ lạnh, không cần đi xem cũng biết là ai.

Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt nhìn sang, nhẹ giọng hỏi: "Baba, ba cũng muốn ăn sao?" “Ừ” Hoàng Trường Minh nhướng mày.

Lam Ngọc Anh nghe thấy vậy, do dự đưa tay ra và cầm một quả táo khác.

Đang chuẩn bị gọt vỏ, Diệp Tấn ở bên cạnh cầm lấy, "Ngọc Anh, cậu nghỉ ngơi một chút đi, để tớ gọt." "Ừ tốt... Lam Ngọc Anh gật đầu.

Tay Diệp Tấn rất nhanh, trong vài giây cúi đầu liền gọt xong một quả táo, đứng dậy đưa qua, "Anh Minh của anh đây!" “Cám ơn.” Hoàng Trường Minh khỏe mỗi giật giật hai “Không có chi!” Diệp Tấn mỉm cười.

Dư quang còn đọng lại nơi khỏe mắt, Lam Ngọc Anh thấy anh nhìn quả táo trơ trụi trong tay có chút chán ghét, một miếng cũng không đụng, đặt tạm lên khăn giấy để lên tủ ở bên cạnh.

Sau đó, bỗng dưng hô một tiếng. "Diệp tiên sinh"

Hoàng Trường Minh nhếch môi, sau đó hỏi: "Tôi nhớ anh là bác sĩ đúng không? Ở phương diện nào?" “Tôi là bác sĩ tâm lý.” Diệp Tấn cười trả lời. “Hai người gặp nhau ở Canada?” Hoàng Trường Minh liếc mắt. “Đúng vậy.” Diệp Tấn gật đầu, liếc nhìn cô rồi giải thích, “Ban đầu tôi và Ngọc Anh chỉ gặp nhau trong mối quan hệ công việc. Không ngờ sau khi tiếp xúc, chúng tôi lại phát hiện ra tính cách của hai người giống nhau. “Công việc? Quan hệ quen biết?” Hoàng Trường Minh nghe vậy, lông mày nhíu lại hơi khó hiểu, quay đầu liếc cô một cái, “Cô cần gặp bác sĩ tâm lý làm gì? ".." Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt một cái.

Hô hấp không thông, ngón tay cô cũng rụt lại.

Diệp Tấn biết đó là nỗi đau của cô, cười nói thay cô ấy, "Thực ra không có gì đâu. Chỉ là Ngọc Anh lần đầu tiên đến Canada. Một số người sẽ không quen với phong tục ở đó nên cảm thấy không được thoải mái! Nhưng không nghĩ tới, cái này lại trở thành duyên phận để chúng tôi quen biết nhau.

Đôi môi mỏng của Hoàng Trường Uyên lạnh lùng nhếch lên, tựa như không thỏa mãn với lý do này.

Lam Ngọc Anh vốn dĩ đến đây chỉ để chăm sóc cho bánh bao nhỏ sợ cậu bé sẽ cảm thấy mất mát, không nghĩ tới Hoàng Trường Minh sẽ quay lại, nhưng cũng không khó đoán ra nguyên nhân, chắc là Hoàng Thanh Thảo đã gọi điện thoại cho anh tới.




Lúc trước thì không sao, nhưng đối mặt với Hoàng Trường Minh, hiện tại đã khôi phục trí nhớ, cô không biết nên hòa hợp như thế nào.

Lam Ngọc Anh giả vờ cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Tôi có chuyện phải làm, nên về trước... “Ngọc Anh, cô phải đi rồi a?” Bánh bao nhỏ nghe vậy lập tức giương ánh mắt đáng thương lên nhìn cô.

Cô bắt gặp đôi mắt to như nho đen, đôi mắt trong veo, hiện rõ sự bất mãn và ỷ lại trong đó, cô thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve gò má nhỏ của cậu bé, "Đậu Đậu, cháu ngoan ngoãn ăn cơm, như vậy thân thể mới có thể khôi phục nhanh được, cô sẽ còn trở lại thăm cháu, cóc được không?"

Lam Ngọc Anh hôn lên hai cái, trấn an bánh bao nhỏ. Nhìn Hoàng Trường Minh, cô lên tiếng tỏ ý: "Vậy chúng tôi đi trước... “Anh Minh, tạm biệt!” Diệp Tấn phụ họa nói theo

Đi ra phòng bệnh, Diệp Tấn quay đầu cười nói, "Anh Minh, không cần tiền nữa, trước mặt chính là thang máy rồi!"

Hoàng Trường Minh một tay đút túi quần, liền dừng lại. Chuông điện thoại lúc này vang lên, anh cau mày liếc mắt nhìn màn hình, ngay sau đó lại nghĩ tới điều gì, nhưởng mày, ngay sau đó, tựa hồ sợ người khác không nghe được nên âm thanh hơi vút cao lên "Hey, Sunny!" "Trường Uyên, anh rốt cuộc cũng chịu nhận điện thoại của em rồi!"

Bên kia Lê Tuyết Trinh nghe được âm thanh của anh, kích động vô cùng.

Kể từ cuộc gọi cuối cùng, Lê Tuyết Trinh đã gọi cho anh nhiều lần, nhưng đều bị anh từ chối.

Hoàng Trường Minh không có ý định nghe Lê Tuyết Trinh ở đầu dây bên kia nói gì, thay vào đó là ánh mắt nhìn chăm chú vào Lam Ngọc Anh, nhìn thấy lông mày của cô rủ xuống nhất thời không có phản ứng, vẻ mặt không chút thay đổi, cùng với Diệp Tấn đi thẳng tới thang máy.

Trong tầm mắt, cửa thang máy từ từ đóng lại.

Trong điện thoại di động, Lê Tuyết Trinh vẫn đang gọi anh, "Trường Minh, Trường Minh..." Hoàng Trường Minh mặt mày ủ rũ, trực tiếp cắt đứt đường dây, không muốn cùng đối phương nói nửa lời.

Cất điện thoại trở lại trong túi, anh cũng không lập tức quay lại phòng bệnh, mà nghiêng đầu liếc về hướng khúc quanh, "Anh còn muốn nhìn bao lâu?"

Giọng nói vừa rơi xuống, Trần Phong Sinh đã mỉm cười đi tới.

Hiếm thấy ở trong bệnh viện xuất hiện người không có mặc áo choàng trắng bác sĩ, anh ấy tối hôm qua mới vừa phải trực ca đêm, sáng lại nhận một ca giải phẫu, vừa mới hạ bàn mổ không bao lâu, vào lúc này dưới mắt mệt mỏi đều xuất hiện vành đen.

Phong Sinh nhưởng mày nói đùa, "Ừm, tôi chưa xem. Hoàng Tổng có tiếp tục biểu diễn không?

Hoàng Trường Minh trừng mắt nhìn anh ấy. “Haha!” Trần Phong Sinh vui mừng khôn xiết, nhưởng mày nhìn hướng thang máy, nhướng mày nói: “Có tin tình báo. Tôi nghe Tiểu Kim Ngư tiết lộ rằng ngay khi buổi phỏng vấn của cô Lam vào thứ sáu kết thúc, tôi sợ cô ấy sẽ rời đi và trở lại Canada. “Ừm, tôi biết.” Đôi mắt của Hoàng Trường Minh nheo lại.




Vừa mới ở trong phòng bệnh, cô vẫn là từ biệt Đậu Đậu, cho dù con trai đối với cô tràn đầy sự nhớ nhung, cô cũng không động tâm, lúc anh còn mất trí cũng từng nói qua giữ lại, tôi sợ cô ấy chỉ cảm thấy thật nực cười.

Lần này rời khỏi Sài Gòn, bỏ lại cha con họ một lần nữa...

Sẽ mất bốn năm nữa, hay sẽ lâu hơn?

Trần Phong Sinh co mặt lại, ngập ngừng hỏi: "Trường Minh, vậy anh thật sự muốn để cô ấy đi sao?"

Đi?

Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng, "Không thể nào!"

Nháy mắt liền tới thứ sáu

Lam Ngọc Anh xuống taxi với một chiếc máy tính xách tay, lấy tay che ánh mặt trời và bước vào tòa nhà văn phòng ở trước mặt.

Sau khi đến quầy lễ tân và báo lịch hẹn, cô được đưa vào thang máy một cách rất tận tình.

Lam Ngọc Anh nhìn những con số màu đỏ nhảy với tốc độ không đổi, nhẩm đi nhẩm lại nội dung phỏng vấn, với mong muốn sẽ đạt được hiệu quả công việc tốt nhất.

Đây là lần phỏng vấn đối tượng còn sót lại, cô sẽ hoàn thành bản thảo phỏng vấn chậm nhất vào ngày mai, điều đó có nghĩ là có thật sự sẽ rời Sài Gòn để trở về Canada tiếp tục cuộc sống bốn năm yên bình của mình....

Thật sự tâm trạng của cô rất khác so với lần ra đi lúc trước, còn có rất nhiều lời muốn nói.

Trừ cá nhỏ, còn có bánh bao nhỏ.

Ngoài ra còn một thứ ở tận sâu trong đáy lòng cô, nhưng cô cũng không muốn thăm dò. "Đinh!"

Cửa thang máy chậm rãi kéo ra, Lam Ngọc Anh điều chỉnh tâm trạng rồi bước ra ngoài.

Chỉ là đến khi cô ngồi ở trong phòng tiếp khách mở máy tính lên, mọi việc đều được chuẩn bị xong xuôi, thì cô thư ký bước vào mang đến cho cô một tin tức bất ngờ.

Chương 338: Cô ấy rõ ràng hơn ai hết

Lam Ngọc Anh sửng sốt: “Anh nói cái gì?” “Tôi thật sự xin lỗi!” Thư ký cúi đầu xin lỗi. “Không phải tôi và Hoàng Đông đã hẹn vào tuần trước là hôm nay chúng ta sẽ có một cuộc phỏng vấn sao?”

Lam Ngọc Anh cau mày, từ trên sô pha sững sờ đứng lên: “Làm sao có thể như vậy, đột nhiên hủy... “Cô Lam, Hoàng Đông xin thứ lỗi!” Thư ký đứng ở tư thế rất chuẩn, chắp tay trước mặt: “Hoàng Đông cũng đang trong tình trạng khẩn cấp và tạm thời phải bay sang

Úc!" “Nhưng khi tôi vừa mới đến, không phải anh ấy vẫn nói chuyện công việc trong văn phòng sao?” Lam Ngọc Anh khó hiểu nói.

Từ thang máy đi ra, cô được thư ký dẫn vào phòng họp, lúc đi ngang qua cô vẫn thấy rõ một trợ lý bưng trà đi vào, hai tách trà, rõ ràng là đang tiếp khách. “Ừ.” Thư ký gật đầu và liếc nhìn đồng hồ một cách bất lực: “Nhưng bây giờ chắc chắn anh ấy đang trên đường đến sân bay. Chuyện xảy ra đột ngột nên thật sự không còn cách nào nhận lời phỏng vấn của cô! E rằng, cô chỉ có thể đợi anh ấy trở về mới có thể giải quyết công việc! Hoàng Đông nói rằng sẽ liên lạc ngay với cô sau khi về nước!” "Khi nào thì Hoàng Đông quay lại?” Lam Ngọc Anh đành phải hỏi. “Chuyện này tôi cũng không rõ!” Thư ký nhún vai, bất lực.

Lam Ngọc Anh cắn môi. “Cô Lam, cô có thể tiếp tục nghỉ ngơi ở đây, lúc nào cần thì gọi tôi!” Thư ký nói xong liền mỉm cười rời đi. Vấn đề đã kết thúc, cô còn có thể làm gì...

Lệnh đuổi khách cũng được phát ra, cuối cùng Lam Ngọc Anh phải đóng máy tính xách tay và bắt đầu thu dọn để ra về.

Bước vào thang máy, cô dựa vào thành thang máy.

Lam Ngọc Anh bây giờ là một trong hai người đầu tiên, nhưng cô lại không ngờ lại có vấn đề, nhưng cô cũng không biết làm gì khác ngoài gọi cho tổng biên tập ở Canada để giải thích tình hình ở đây. Trong trường hợp này, ngày trở lại sẽ bị hoãn lại...

Nghĩ đến chuyện khác, cô vội vàng gọi lại cho Diệp Tấn.

Lần này Diệp Tấn trở về Hà Nội để thăm họ hàng, cô cũng đã đồng ý về Candana với anh ấy, ngay về cơ bản đã định sẵn nên phải báo cho anh ấy càng sớm càng tốt. “Diệp Tấn đặt vé máy bay chưa?”




Diệp Tấn trả lời cô qua điện thoại: “Còn chưa có, tối nay tớ định đặt vé, có chuyện gì vậy?” “Vậy thì đừng hối tới!” Lam Ngọc Anh thở dài bất lực đỡ trán: “Tớ sợ sẽ có chuyện lớn xảy ra ở đây... Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô bước ra khỏi thang máy.

Khi vừa bước ra, cửa thang máy phía đối diện từ từ mở ra, một bóng người cao lớn mặc vest đen bước ra.

Đôi mắt trầm tĩnh và sâu thẳm kia đảo qua, đôi môi mỏng khẽ giật giật: “Thật trùng hợp “Vừa khéo.” Lam Ngọc Anh không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình. Không ngờ lại gặp anh ở đây, trong tòa nhà văn phòng này có rất nhiều công ty, có vẻ như bọn họ đều tới đây để giải quyết công việc chính sự, nhưng chưa bao giờ thấy

Giang Thanh. Vì thang máy đối diện nhau nên hai người vừa bước ra khỏi cửa liền kề sát nhau.

Hoàng Trường Minh liếc nhìn chiếc máy tính xách tay cô mang theo, thản nhiên hỏi: “Cô đến đây phỏng vấn sao?” “Ừ” Lam Ngọc Anh gật đầu. “Xong rồi?” Hoàng Trường Minh nhưởng mày. “Không” Lam Ngọc Anh lắc đầu nhún vai bất lực: “Có một chút rắc rối. “ồ” Hoàng Trường Minh bình tĩnh trả lời.

Thấy anh không có ý hỏi thêm, Lam Ngọc Anh cũng không nói thêm nữa, cứ ngẩn người bước ra khỏi tòa nhà văn phòng.

Ra khỏi cửa xoay, Hoàng Trường Minh lấy chìa khóa x era nhìn cô: “Lên xe, tôi tiến cô về công ty. “Không, tôi có thể tự đi taxi!” Lam Ngọc Anh lắc đầu từ chối “Ở đây bắt taxi không dễ.” Hoàng Trường Minh nói.

Lam Ngọc Anh cau mày nhìn một chiếc xe trống đậu bên đường.

Trước khi cô lắc đầu từ chối một lần nữa thì anh đã vươn tay kéo cổ tay cô

Bởi vì chiếc Land Rover dừng trước tòa nhà, cách đó vài bước, khi cửa xe mở ra, cô bị đẩy vài, động cơ xe nổ máy, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ.

Dọc đường đi, bầu không khí trong xe rất im lặng.

Không có tiếng radio, chỉ thỉnh thoảng có tiếng còi xe. Sau khi vượt qua cột đèn giao thông, Lam Ngọc Anh chỉ tay: "Dừng lại ở nhà hàng lẩu phía trước là được rồi.

Hoàng Trường Minh nghe lời liền đánh tay lái sang bên phải, chiếc Land Rover vững vàng dừng lại trước cửa nhà hàng.




Qua cửa kính chắn gió ở phía trước, anh nhìn về phía nhà hàng nơi anh dừng lại, khi nhìn thấy Diệp Tấn ngồi trước cửa sổ cao trên lầu, anh chợt liếc mắt “Cô nhờ tôi đưa cô đi ăn tối với người đàn ông khác?”

Hoàng Trường Minh ảm đạm nhìn cô. Lam Ngọc Anh vô tội nói: “Đó là do anh nhất định ép buộc tôi phải lên xe mà

Sau khi cô nói chuyện với Diệp Tấn qua điện thoại về việc chuyến bay trở về có thay đổi thì anh ấy liền rủ cô đi ăn tối và đợi cuộc gặp.

Mặt Hoàng Trường Minh đần thối ra. “Cảm ơn anh đã chở tôi đến đây.” Lam Ngọc Anh cởi dây an toàn, cầm máy tính xách tay đẩy cửa: "Tôi đi đây tạm biệt.

Bước vào nhà hàng, Diệp Tần đã ngồi sẵn ở đó với một nụ cười dịu dàng.

Lam Ngọc Anh vội vàng đi tới, ngồi ở đối diện "Cậu chờ lâu chưa?" “Không, tớ cũng mới đến!" Diệp Tần cười giải thích "Bây giờ trời nóng, tuy rằng không thích hợp ăn lâu nhưng nhà hàng này kinh doanh chính là xương gà tươi nấu lên, rất bổ dưỡng. Điều hòa cũng mát, tớ đã đọc nhận xét trên mạng, rất phổ biến!” “Chà, cậu cũng cẩn thận nhỉ!” Lam Ngọc Anh gật đầu cười. “Uống chút nước đi, tớ sẽ nói phục vụ mang nước ấm cho cậu. Con gái uống nhiều nước lạnh quá không tốt đầu!” Diệp Tấn vừa nói vừa rót đầy nước vào ly cho cô.

Lam Ngọc Anh cảm ơn nhận lấy, đang định bưng cốc nước lên uống một ngụm thì đột nhiên bên cạnh có người ngồi xuống.

Lam Ngọc Anh kinh ngạc nhìn sang, thấy đường nét rõ ràng trên khuôn mặt của người cô mới tách ra cách đây vài phút thì lại tiếp tục gặp. Hoàng Trường Minh giơ tay gọi người phục vụ: “Lấy cho tôi thêm một bộ bát đũa...” Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt, không nhịn được hỏi: "Hoàng Trường Minh, anh không trở lại công ty sao... "Đột nhiên tôi lại cảm thấy đói bụng” Hoàng Trường Minh nhàn nhạt kéo mỗi rồi nhìn Diệp Tấn ngồi đối diện. “Anh Diệp đây chắc không ngại có thêm người ăn đầu nhỉ?" “Đương nhiên không phiền! Nước lẩu nếu có nhiều người ăn thì lại càng ngon hơn!” Mặc dù Diệp Tấn có chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Hơn nữa, lần trước tôi cùng anh Hoàng gặp nhau ở công viên câu cá. Nói cho vui, tôi luôn muốn tìm cơ hội để cảm ơn và tình cờ bữa anh này lại gặp được anh.

Nói xong, Diệp Tấn cũng vẫy tay với người phục vụ.

Đưa ipad gọi món, Diệp Tấn nhẹ nhàng nói: “Anh Hoàng, anh xem muốn ăn cái gì thì cứ gọi thoải mái! Bởi vì tôi cũng không biết anh thích ăn món gì nên tôi gọi trước theo khẩu vị của tôi và Ngọc Anh. Vì vậy, tôi cũng không biết anh thihcs ăn cái gì hay ghét cái gì!”

Sau khi Hoàng Trường Minh cầm lấy ipad cũng không thèm xem qua mà ném sang một bên. “Tôi ăn món gì cũng được!”

Anh tựa lưng vào số pha, môi mỏng nhếch lên: “Về phần tôi không thích ăn món gì, cô ấy biết rõ hơn hết.

Chương 339: Bố không cần cháu trai nữa sao?

Lam Ngọc Anh buộc phải cầm iPad, đành phải cắn môi nói: "Bỏ rau thơm ra đi...

Hoắc Trường Minh nghe vậy, lông mày nhưởng lên không thèm để ý tới nó.

Người phục vụ nhanh chóng đến bưng cái nồi lên, không phải là lửa than truyền thống, bếp từ được khảm trên bàn, trên mặt có một cái soong lớn, bên trong là nước luộc gà thơm phức với hành lá và gừng thái chỉ. Sau khi đun lên thì mùi hương lan tỏa.

Thịt bò thái mỏng và rau củ cho hết vào nồi luộc chín.

Bởi vì chỗ ngồi trong nhà hàng là số pha nối liền, không tránh khỏi việc ngồi gần nhau, mỗi lần giơ tay lên đều có cảm giác chạm vào nhau.

Lam Ngọc Anh cầm chiếc đũa, không khỏi nhìn về phía đối diện, "Diệp Tử, chúng ta đổi vị trí đi “Được!” Diệp Tấn đồng ý.

Hoắc Trường Minh nhíu mày, bọn họ động tác nhanh chóng, anh chưa kịp ngăn cản thì bọn họ đã đổi chỗ.

Lam Ngọc Anh từ đầu đến cuối đều cúi đầu ăn cơm, cố gắng không nhìn vào gương mặt đen xì ở phía đối diện.

Diệp Tấn rót đầy nước cho cô, anh ấy cười hỏi: "Lam Anh, trước đây cậu nói qua điện thoại là việc quay về Canada có thay đổi, có gì thay đổi?" "Hoàng Đông, người mà tôi muốn phỏng vấn hôm nay đột nhiên có việc gấp phải bấy sang Úc xử lý, không biết khi nào mới về “Vậy làm sao bây giờ?” Diệp Tấn cau mày.

Lam Ngọc Anh lắc đầu thở dài nói: "Tôi cũng không biết, hẳn chỉ có thể đợi..." “Không sao, trên đời vốn luôn có chuyện bất ngờ!” Diệp Tấn cười trấn an, “Vừa vặn tớ cũng không gấp gáp trở về, có thể chờ cùng cậu!

Hoắc Trường Minh vốn đã ảm đạm, đột nhiên nhàn nhạt nói: "Nếu vẫn luôn không trở về, cậu Diệp cũng sẽ chờ sao?" “Anh Hoắc nói đùa, làm sao vậy được!” Diệp Tấn đẩy kính. “Ha ha.” Hoắc Trường Minh cười đến mơ hồ, giọng điệu có ý tứ sâu xa, “Tôi chỉ nghĩ, giống như anh nói trên đời luôn có bất ngờ.

Lam Ngọc Anh cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, liền chen vào, "Mau ăn đi, thịt bò chín quá rồi!”

Ăn lẩu xong, bên ngoài đèn bắt đầu sáng. Hoắc Trường Minh lấy ra chìa khóa xe, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Lam Ngọc Anh, "Tôi đưa mọi người về." "Cảm ơn, nhưng không cần đầu. Vừa rồi tôi gọi taxi trên ứng dụng, hiện tại dịch vụ gọi taxi trực tuyến ngày càng trở nên thuận tiện!" Diệp Tấn cười giơ giơ điện thoại, sau đó chỉ vào một chiếc taxi đang dừng bên đường. “Hình như đến rồi!”




Hoặc Trường Minh không nói nhiều, xem ra rất vui vẻ.

Anh tiếp tục nói, "Lam Ngọc Anh, lên xe. Lam Ngọc Anh lắc đầu. "Hả, không cần..."

Như sợ sẽ giống như lần trước bị anh nắm tay cô nhét vào trong xe, cô lùi lại nửa bước sau đó chạy tới "Diệp Tử, tớ cùng đi với cậu!"

Chiếc taxi lái dưới ánh đèn, và người lái xe phía trước đang nghe đài với vẻ thích thú.

Sau khi xuống khỏi cầu vượt, Diệp Tấn ngồi bên cạnh đột nhiên nói: "Nếu tớ nhớ không lầm thì anh Hoắc lái một chiếc Land Rover màu trắng đúng không?" "Ừ." Lam Anh gật đầu và hỏi một cách khó hiểu, "Sao vậy?" “Không có gì.” Diệp Tấn cười lắc đầu.

Nghiêng đầu nhìn vào kính chiếu hậu, chiếc Land Rover màu trắng đã chạy theo từ lâu, anh ấy đã chú ý hồi lâu, rõ ràng không giống như tiện đường.

Diệp Tấn lại do dự, cẩn thận nói: "Lam Anh, cậu và

Hoắc tổng không phải là quan hệ bạn bè bình thường đúng không?"

Lam Ngọc Anh mím khỏe mỗi khi nghe những lời này.

Ở Canada, ngoài những đồng nghiệp mà cô gặp hàng ngày, cô thực sự chỉ có Ye Xiu là một người bạn thân, cô không muốn lừa dối anh ấy, nhưng cô không muốn nhắc lại những chuyện đã xảy ra, vì vậy cô chỉ nói: “Không quan trọng, mọi chuyện đều đã qua rồi....

Diệp Tấn gật đầu, những điều cô không muốn nói thì không nên khiến khó xử.

Chỉ trầm tư trong hai giây, rồi hỏi: "Con trai của anh Hoắc thật là dễ thương, còn mẹ của đứa trẻ đâu?" “Tớ thực sự không biết rõ lắm.” Lam Ngọc Anh lắc đầu, giọng điệu cũng mờ mịt, "Nhưng Đậu Đậu nói rằng mình không có mẹ, tớ đại khái biết là nó có thể được Hoắc Trường Minh và một người phụ nữ khác sinh ra, tình một đêm hay gì đó …..... “Thì ra là vậy!” Diệp Tấn gật đầu, sau đó lại lắc đầu cười, cảm thấy vừa rồi hình như là suy nghĩ quá nhiều.

Xe taxi dừng ở dưới lầu khu chung cư, Lam Ngọc Anh đẩy cửa xuống xe, cười vẫy tay chào đám người bên trong, "Diệp Tấn, vậy tớ lên trước, lúc về nghỉ ngơi sớm đi. Tạm biệt!" “Được rồi!” Diệp Tấn cười đáp lại.

Cách đó không xa, chiếc Land Rover màu trắng chạy theo sau dừng lại dưới một ngọn đèn đường.




Đến khi xác định xe taxi biến mất ở trong bóng đêm, hình bóng xinh đẹp kia cũng xuất hiện ở khung cửa sổ, chiếc xe Land Rover màu trắng mới rời đi.

Chạng vạng, Hoắc thị.

Vừa mới kết thúc cuộc họp, Hoắc Trường Minh mở cửa phòng làm việc, cởi áo veston, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, trên đó có một cuộc gọi nhỡ của Hoắc Chấn.

Anh bước đến cửa sổ bằng kính trong suốt, một tay đút túi quần.

Sau khi đường dây được kết nối, bắt máy thật nhanh, giọng nói dày dặn của Hoắc Chấn truyền đến, "Gọi điện thoại không bắt máy, đang họp à?" “Phải, vừa mới kết thúc” Hoắc Trường Minh kéo môi, mặt trời ngoài cửa sổ nghiêng về phía tây, nửa bầu trời nhuộm đỏ, ánh hồng rơi vào mắt anh, “Bố, bố gọi có chuyện gì vậy? "Tối nay trở về ăn cơm, tự mình về, không cần dẫn theo Đậu Đậu."

Hoắc Chấn vẫn chưa biết chuyện Bánh Bao nhập viện nên mới nói như vậy.

Hoắc Trường Minh híp mắt, "Tại sao, bố không cần cháu trai nữa sao?" “Sao lại không!” Hoắc Chấn lập tức phản bác lại, dừng một chút rồi nói: “Nhưng tối nay không thích hợp, bố gọi lại cho con, chủ yếu là để bàn chuyện kết hôn của con với Lê Tuyết Trinh! Dù con có tìm lấy do gì đi nữa thì, cuộc hôn nhân với Lê Tuyết Trinh không thể trì hoãn được nữa! "

Hoắc Trường Minh cười lạnh một tiếng.

Hoắc Chấn không nghe thấy, giọng điệu càng thêm nghiêm khắc," Trường Uyên, con không còn trẻ nữa, Lê Tuyết Trinh đã đính hôn với con bốn năm rồi. Chúng ta cũng nên cho con bé và nhà họ Lê một lời giải thích. Vì vậy, chuyện kết hôn của con phải thực hiện càng sớm càng tốt. "

Hoắc Trường Minh yên lặng nghe, cuối cùng môi mỏng giật giật, "Con biết rồi."

Cúp điện thoại, hoàng hôn bao phủ lên gương mặt anh, nhưng không có chút độ ẩm nào.

Từ trong túi áo lấy ra điều thuốc, sau khi bật lửa, làn khói trắng tản ra, Hoắc Trường Minh hít một hơi thật mạnh, nicotine tiếp tục từ miệng truyền đến dạ dày, ánh sáng trong mắt càng lúc càng lạnh. “Cốc cốc cốc!”

Có tiếng gõ cửa, sau đó cửa văn phòng được đẩy ra

Phan Duy trong bộ vest bước vào và kính cần báo cáo: "Cô Lục đến rồi, nói muốn gặp anh!"

Hoắc Trường Minh nghe vậy, quay người sang một bên, khỏi vây quanh khiến nét cương nghị và góc cạnh của anh không còn rõ ràng. Phan Duy xem mặt đoán ý, "Hoặc tổng, để em từ chối trước, hay là..." “Cho cô ấy vào. Hoắc Trường Minh phun khói “Vâng!” Phan Duy đáp ngay lập tức.
Một chiếc Bentley màu đen chạy trong ảnh hoàng hôn. Người lái xe nhìn thẳng về phía trước, tập trung vào việc lái xe, không tùy tiện nhìn vào gương

Lê Tuyết Trinh từ nhỏ đã được bồi dưỡng thành thục nữ, dù ngồi ở đâu cũng rất tao nhã, từ khi lên xe, ánh mắt của cô không hề rời khỏi người đàn ông đang nhắm mắt

Bộ đồ tây trang thủ công màu đen không thể che giấu dáng người cao ráo dù anh đang ngồi. Chiếc áo sơ mi trắng có đường viền mới tinh, giúp tôn lên yết hầu, và đường nét khuôn mặt cương nghị càng thêm rõ ràng.

Một người đàn ông như vậy toát ra một loại sức mạnh vô hình nào đó.

Không thể giải thích được, Lê Tuyết Trinh cũng cảm thấy có chút bất an.

Khi đến Hoàng Thị, anh cuối cùng cũng đồng ý gặp mình, cô ấy nêu tên Hoàng Kiến Phong ra, nói rằng họ sẽ trở lại nhà họ Hoàng ăn tối, nhân tiện cũng sẽ ấn định ngày cưới của họ. Anh nghe xong thì cười đầy ẩn ý. Nói rằng thực sự nên nói rõ về chuyện của chúng ta...

Tiếng cười kia và ánh mắt đang nhìn cô không giống bình thường, bọn họ tuy không có nhiều nhiệt tình nhưng cũng sẽ không quá lạnh nhạt như vậy.

Lê Tuyết Trinh cảm thấy cô ấy suy nghĩ quá nhiều, có lẽ là chuyện của Đậu Đậu anh còn chưa nguôi giận, huống chi có Hoàng Kiến Phong nên cô ấy cũng không sợ

Ánh mắt của cô càng ngày càng mê muội, cô muốn nghiêng người nhưng vì phía trước có tài xế nên đành phải dè dặt.

Để ý bàn tay anh đang đặt trên đùi, mu bàn tay rộng, đốt ngón tay thon thả, thậm chí cô ấy còn tưởng tượng ra cảm giác được bao bọc trong bàn tay to lớn này.

Sau khi lên xe, Hoàng Trường Minh nhắm mắt lại, như đang ngủ. Lê Tuyết Trinh nhìn hai giây, cầm lòng không được giơ tay sang muốn chạm vào

Tuy nhiên, ngay trước khi chạm vào, Hoàng Trường Minh đã rút tay lại và mở mắt.




Lê Tuyết Trinh nhìn thấy, cô ấy oán giận một tiếng, "Trường Minh..." “Cái gì?” Hoàng Trường Minh thờ ơ nhưởng mày. "Anh Hoắc, tới nơi rồi!"

Người lái xe phía trước dừng chiếc Bentley trước cửa nhà của Hoàng và kính cẩn thông báo.

Hoàng Trường Minh nói, "Ừ"

Sau khi cửa xe được mở ra, đôi chân dài miên man trực tiếp bước vào biệt thự, dáng người cao lớn vững chãi với bóng lưng lạnh lùng, không có ý định đợi người phía sau, trong lòng Lê Tuyết Trinh mất mát nên đành phải xách túi đuổi nhanh theo.

Vừa bước vào phòng khách, Lê Tuyết Trinh đã ngọt ngào chào hỏi: "Chú Hoắc!" “Tuyết Trinh đến rồi sao!” Hoàng Kiến Phong đặt tờ báo trong tay xuống, mỉm cười hài lòng nhìn con trai, “Hoàng Trường Minh cũng về rồi!

Hoàng Trường Minh nhưởng mày, bắt chéo chân ngồi trên sô pha. “Bác Hoắc, mấy ngày nay bác Hoàng không đến gặp bác Hoàng, hôm nay nếu bác Hoàng không gọi, cháu cũng sẽ đến!” Lê Tuyết Trinh cười nói, “Đây là thuốc can xi mà con nhờ người mang về từ nước ngoài, đặc biệt phù hợp với lứa tuổi của bác Hoàng! " “Haha, bé ngoan!” Hoàng Kiến Phong nói liên tục, liếc mắt nhìn hưởng phòng bếp, trầm giọng nói: “Phòng bếp còn chưa chuẩn bị xong, chúng ta vào thư phòng nói chuyện đi! “Vâng.” Hoàng Trường Minh sau khi vào cửa đã im lặng, rốt cuộc kéo cũng nói chuyện. Trong phòng làm việc, sau khi vào cửa Hoàng Kiến

Phong ngồi trước bàn làm việc, Hoàng Trường Minh và Lê

Tuyết Trinh ngồi ở ghế đối diện.

Hoàng Kiến Phong hằng giọng, nói đặc biệt nghiêm túc, "Trường Minh, Tuyết Trinh, hôm nay kêu các con đến đây chỉ có một mục đích, đó là chuyện hôn sự của hai đứa!" “Chú Hoắc, bác Hoàng nói con đều nghe theo!” Lê Tuyết Trinh lộ ra hai má lúm đồng tiền. “Em rể mang đến cho ta nhiều ngày lành tháng tốt lắm, ta cũng nghiêm túc nhìn qua rồi.” Hoàng Kiến Phong nhìn hai người bọn họ nói tiếp, “Ý của ta là chuyện làm sớm không nên kéo dài, định vào đầu tháng sau, Trường Viễn, Tuyết Trinh, hai đứa thấy thế nào?"

Hoàng Trường Minh duy trì tư thế ngồi chéo chân, trên mặt không có biểu cảm gì, giống như chỉ ngồi ở chỗ này nghe.

Lê Tuyết Trinh cười nhẹ, "Chú Hoắc, cháu nghe lời bác Hoàng!" "Mối quan hệ hợp tác giữa nhà họ Hoàng và họ Lục mấy năm nay càng ngày càng khăng khít. Bố mẹ hai đứa và ta đều hy vọng có thể thấy hôn lễ càng sớm càng tốt, cũng coi như giải quyết xong một tâm sự! Hơn nữa, lễ đính hôn của hai đứa đã được tổ chức bốn năm rồi. Trên thực tế, chẳng qua là một hình thức kết hôn mà thôi! ” Hoàng Kiến Phong nói đến đây, không quên nhấn mạnh, Nhưng con yên tâm, cô gái Tĩnh Tinh, dù thời gian không còn nhiều, nhưng hôn lễ sẽ không làm hấp tấp, ta sẽ tìm Công ty cưới hỏi tốt nhất, chi số tiền lớn để làm đám cưới thật sống động náo nhiệt, khiến con vẻ vang trở thành người nhà họ Hoắc!”




Lê Tuyết Trinh làm sao quan tâm chuyện này, nếu có thể, ngày mai cô ấy cũng nóng lòng muốn gả cho Hoàng Trường Minh, để tránh đêm dài lắm mộng.

Lục Cảnh Thâm siết chặt tay, ngượng ngùng nói: "Chú Hoắc, cháu không phản đối."

Thấy thế, Hoàng Kiến Phong không khỏi cười hai tiếng.

Bầu không khí trong phòng làm việc dường như yên lặng, đôi mắt thâm thúy của Hoàng Trường Minh chậm rãi nhếch lên, vẻ mặt và giọng nói đều không gợn sóng, "Hai người nói xong chưa?" “Thái độ này của con là sao?” Hoàng Kiến Phong lập tức có chút không vui. “Ha Ha Hoàng Trường Minh chế nhạo, con người đen nhánh nhanh chóng co chặt, “Con phải có thái độ như thế nào? Bốn năm trước, con đã cự tuyệt cuộc hôn nhân này, bốn năm sau còn sẽ để các người tùy ý sắp xếp sau? “Hoàng Trường Minh, con đang nói cái gì?” Hoàng Kiến Phong sửng sốt.

Hoàng Trường Minh bắt gặp ánh mắt dò xét của bố mình, "Bố, con đang nói cái gì bố nên biết rõ ràng mới phải." 11... Vẻ mặt nghiêm nghị của Hoàng Kiến Phong hơi ngây ra.

Giọng nói trầm ổn của Hoàng Trường Minh tiếp tục, nhưng như có thể chọc vào lòng người, "Mẹ ruột của Đậu Đậu, thật sự là người trong bức ảnh mà bố cho con xem sao?"

Hoàng Kiến Phong nghe vậy, chấn động thật mạnh.

Và cả Lê Tuyết Trinh đang ngồi đối diện, hai người cũng sửng sốt nhìn nhau, cả hai đều bối rối. Hoàng Kiến Phong nắm lấy tay vịn hai bên, hai mắt mở to, không tự chủ được cao giọng nói: "Trường Minh, con... nhớ ra rồi sao?"

Hoàng Trường Minh lại giễu cợt, đã ngầm biểu hiện.

Dù sao cũng không phải người thường, cho dù trong lòng Hoàng Kiến Phong đang long trời lở đất, ông ấy cũng bình tĩnh lại nhanh nhất có thể, đứng dậy khỏi ghế, đi vòng qua bàn làm việc chủ động bước tới chỗ con trai, “Chuyện của Đậu Đậu quả thật là ta lừa con!" “Nhưng ta cũng có ta dụng ý!” Hoàng Kiến Phong thở dài, hiếm khi nhíu mày, nghiêm túc nói, “Lúc đó con chạy vội trên đường cao tốc sân bay rồi gặp tai nạn xe, khi tỉnh lại đã không còn nhớ đến người phụ nữ đó nữa, nếu con đã quên đi, sao lại phải nhắc tới? Hơn nữa Trường Minh, ta cũng không muốn con chìm trong nỗi đau của tình cảm lúc trước, người phụ nữ đó đã ra nước ngoài với người đàn ông khác, ngay cả đứa con cũng không cần, tất nhiên ta sẽ chọn cách giấu con!"

Lê Tuyết Trình tìm đúng thời cơ, cũng ở bên cạnh phụ họa nói, "Trường Minh, bác Hoàng thật sự là vì anh." “Tất cả là vì tôi." Hoàng Trường Minh kéo môi mỏng, nhấm nuốt mấy chữ này, nhìn bố mình đứng trước mặt, từ trên ghế chậm rãi đứng lên.

Đôi mắt sâu nheo lại, sự lạnh lùng ẩn trong đáy mắt toát ra, "Được rồi, chuyện của Đậu Đậu hiện tại không truy cứu nữa, vậy…" "Còn chứng mất trí nhớ của con thì sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK