“Rất xin lỗi chị!” Cô gái kia bị vẻ mặt nghiêm nghị của Lê Tuyết Trinh làm cho sững sờ, không biết câu nào của mình khiến cho cô ta không vui, bèn vội vàng nói lời xin lỗi, nhìn thấy đám người đều chen chúc về phía trước, cô gái cũng không quá để trong lòng, chủ động nói “Tất cả mọi người đều đến nói lời chúc phúc, chị gái à, chúng ta đi chung nhé “Chúc phúc ư?” Lê Tuyết Trinh cười lạnh, cô ta chỉ nguyền rửa mà thôi Cách tròng kính đen, nhìn cô dâu chú rể đang đứng trước mặt cha xứ tiếp nhận những lời chúc phúc của mọi người, nụ cười của bọn họ chói mắt như thế, hai tay để trong túi quân của cô ta siết chất lại, khiến cho móng tay trực tiếp bị gãy, rất nhanh, cô ta nở một nụ cười quỷ dị “Ha ha hai”
Lam Ngọc Anh, cô cứ tiếp tục cười hạnh phúc đi, để xem cô còn có thể cười đến khi nào được nữa.
Cô gái kia nhìn thấy tất cả mọi người đang đi lên chúc phúc, cũng không nhịn được mà muốn đi về phía trước, muốn quay lại kéo người chị kia đi cùng, nhưng lúc cô gái quay lại nhìn, đối phương đã sớm đi ra khỏi giáo đường, rõ ràng là một bóng lưng ưu nhã, lại lộ ra sát khí, khiến cho cô gái kia cảm thấy sởn cả gai ốc.
Cô gái lắc đầu, nhún vai nói “Thật đúng là một người phụ nữ kỳ lạt”
Trên bãi cỏ phía sau giáo đường, có rất nhiều người tụ tập ở đó.
Ngoại trừ nghỉ thức kết hôn, tiết mục khiến cho người ta hưng phấn nhất chính là cô dâu ném hoa cưới, còn chưa có chụp ảnh xong, Lam Ngọc Anh đã bị Trịnh Phương Vũ trong trang phục phù dâu thúc giục cô nhanh chóng bát đầu.
Trong lúc nhất thời, hiện trường trở nên hỗn loạn, gần như tất cả cô gái chưa lập gia đình đều được đấy lên, vui vẻ vươn tay ra.
Lam Ngọc Anh quay lưng, đứng cách hai người khoảng hai mét, tay cầm hoa cưới “Mọi người đã chuẩn bị xong chưa, tôi chuẩn bị ném nhé!”
“Ba, hai, một…”
Tiếng đếm ngược cuối cùng, bó hoa cưới trong tay cô bị ném ngược ra sau.
Trong nháy mắt, không khi lặng ngắt như tờ, rồi lại bùng nố.
Lam Ngọc Anh quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Trịnh Phương Vũ xách váy đứng ở một bên, dáng vẻ ảo não, “Ôi chao, sao không cướp được nhỉ, hoa cưới của tôi!”
Chờ đến khi cô theo ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía chủ nhân mới của bó hoa cưới, Lam Ngọc Anh không khỏi giật mình.
Trương Tiểu Du là bị những người khác kéo đến đây, vốn dĩ cô ấy không muốn tham gia náo nhiệt này, dù sao cô ấy khác với những người độc thân kia, cô ấy đã từng ly hôn, nhưng bất đắc dĩ lại bị đẩy vào giữa, lại không cách nào trốn thoát được, lúc bó hoa cưới được ném lên cao, thậm chí cô ấy còn không đưa tay ra đã bị bó hoa cưới đập vào trần, sau đó rơi xuống mũi chân mình Cô ấy đành phải cúi người nhặt nó lên.
Tất cả mọi người đều đi đến chúc mừng, Trương Tiếu Du đứng ở đó không biết phải làm sao.
Bị bạn bè người thân tới dự đám cưới lôi kéo nhau chụp ảnh xong, cuối cùng Lam Ngọc Anh đã có thể thở ra một hơi, ánh mắt cô nhìn xung quanh một vòng Vi không cướp được hoa cưới, Trịnh Phương Vũ không cam lòng, gương mặt tức giận, Lê Văn Nam đứng cạnh nở nụ cười an ủi, nhưng cô ấy mãi vẫn không vui nổi Không biết Lê Văn Nam cúi đầu nói gì mà Trịnh Phương Vũ lại nở nụ cười như hoa, nhìn xung quanh một vòng, sau đó nhân lúc không để ý hôn “chụt” một cái vào má anh ta, Lê Văn Nam sửng sốt, hai người một người cúi đâu, một người nhìn sang chỗ khác, mặt mũi đỏ bừng.
Mà ở chỗ khác, tiểu Triệu là phù dâu và Phan Duy là phù rế lại đang chụm đầu vào nhau tám chuyện gì đó, vẻ mặt rất hưng phấn.
Bốn người hai đôi tạo thành hai khung cảnh thật đẹp, Hai mắt Lam Ngọc Anh cong cong, cảnh tượng này thật đẹp!
Chuyển tầm mắt, Trương Tiểu Du đang đứng một mình cách đó không xa, cúi đầu nhìn hoa cưới đờ cả người.
Lam Ngọc Anh một tay đỡ eo, một tay xách váy cưới đi tới, cố ý nghịch ngợm nháy mắt nói: “Tiếu Du, hôm nay, bó hoa này coi như có mắt, bay thẳng tới chỗ cậu, bao người không cướp được, xem ra có ẩn ý nha!”
“Đúng vậy” Trương Tiểu Du cười cười, lắc lắc bó hoa trong tay: “Tớ cũng cảm thấy chắc sắp có chuyện tốt rồi”