Lúc đó cô vội vàng chạy tới, thật sự rất sợ hãi, chỉ sợ tình trạng của anh giống như trong lời nói của mấy tên côn đồ, đã không còn thở nữa.
“Như vậy sao được!” Hoàng Trường Minh nhíu chặt lông mày, cắt ngang lời cô, cho dù hiện tại giọng nói của anh khàn khàn yếu ớt, nhưng sự cứng rắn, ương ngạnh bên trong vẫn không hề thuyên giảm: “Em là người phụ nữ của anh, cả đời này vĩnh viễn chỉ có anh mới có thể bắt nạt em!”
Lông mi Lam Ngọc Anh run rẩy, khuôn mặt cô ướt đẫm nước mắt.
Thấy cô như thế, Hoàng Trường Minh chỉ có thể thở dài: “Được rồi, em đừng khóc nữa!”
“Ngọc Anh à, ngoan, nghe lời đi, khóc nhiều quá sau này có thể bị mù đó”
Lam Ngọc Anh bị biểu cảm chững chạc nghiêm túc của anh chọc cười: “Anh nghe cái thông tin này ở đâu vậy.
Hoàng Trường Minh thấy cô cố gắng kiềm chế, không còn tiếp tục khóc nữa, nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa đầu cô giống như đang khen ngợi một bé cún cưng, nói: “Thế này mới ngoan chứ, đừng để anh phải đau lòng!”
“Vâng!” Lam Ngọc Anh dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu.
“Đúng là phụ nữ làm bằng nước mà, sao mà có nhiều nước mắt quá đi mất thôi!”
Lam Ngọc Anh bị anh trêu ghẹo, có hơi xấu hổ. Cô nhanh chóng rút một tờ giấy ăn, lau hết nước mắt trên mặt, sau đó như nhớ tới cái gì mà vội hỏi: “Hoàng Trường Minh, anh có cảm thấy đói bụng không? Không biết sau khi tỉnh lại đã được ăn hay chưa nhỉ, để em đi tìm y tá trưởng hỏi một chút. À, với cả y tá trưởng bảo là sau khi anh tỉnh lại thì có thể chuyển về phòng bệnh thường được rồi!”
“Ừ” Hầu kết của Hoàng Trường Minh chuyển động. Lam Ngọc Anh lập tức đứng dậy, ra ngoài tìm y tá trưởng.
Sau khi kiểm tra lại cẩn thận, chắc chắn không còn vấn đề gì nữa, Hoàng Trường Minh lập tức được chuyển đến một gian phòng bệnh cao cấp. Bây giờ thân thể của anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ có thể ăn một chút thức ăn lỏng.
Lam Ngọc Anh xuống nhà ăn của bệnh viện mua cho anh ít cháo, đút cho anh ăn. Sau khi ăn xong, dường như đã tiêu hao quá nhiều thể lực, mới nằm được một lúc, anh đã ngủ thiếp đi.
Cũng giống như đêm hôm qua, cô ngồi canh giữ bên cạnh như một pho tượng, lẳng lặng nhìn anh.
Trong lúc đó, có hai viên cảnh sát tới để lấy lời khai, Lam Ngọc Anh rất phối hợp kể lại tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối, chỉ là trong lúc thuật lại, hai bàn tay cô nắm chặt lại, hơi run rẩy.
Chờ sau khi tiễn hai viên cảnh sát trở về, Lam Ngọc Anh nhìn đồng hồ, phát hiện đã đến giờ truyền nước, CÔ chuẩn bị đi gọi y tá.
Mở cửa phòng bệnh ra, cô chợt bắt gặp một bóng dáng thướt tha quen thuộc, trông phong trần mệt mỏi mà vội vàng chạy đến túm áo bác sĩ hỏi phòng bệnh ở đâu.
“Cô Thảo?” Lam Ngọc Anh gọi to.
Hoàng Thanh Thảo nghe thấy tiếng cô, lập tức buông bác sĩ ra, bước nhanh về phía cô: “Cải Trắng Nhỏ!”
“Cô mới đi công tác về, nghe tin liền chạy ngay tới đây!
Tình hình của Trường Minh thế nào rồi?”
“Đã không sao rồi cô ạ, anh ấy vừa mới ngủ thiếp đi. Lam Ngọc Anh quay đầu nhìn người đang nằm trên giường bệnh ở bên trong phòng, trả lời.
Hoàng Thanh Thảo thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng cũng thả lỏng hơn, bà ấy lập tức nắm lấy tay Lam Ngọc Anh, lo lắng nhìn cô một lượt, hỏi: “Cải Trắng Nhỏ, còn cháu thì sao? Cháu vẫn ổn chứ?”