Qua tấm gương xe, một đôi mắt khác cũng nhìn về phía anh.
Hoàng Trường Minh nhíu mày: “Sao vậy?”
Lam Ngọc Anh cũng không phải nhìn lên giống như trước, khi bốn mắt nhìn nhau, cô vẫn là hạ ánh mắt né tránh, sau đó mới lại nhìn lên. “Anh Minh...
Ôm bánh bao nhỏ trong lòng ngực, cô mở miệng nói: “Tôi cảm thấy nếu lần sau lại có tình huống này xảy ra, anh không thể luôn quát đứa bé vậy được, làm như vậy căn bản không giải quyết được vấn đề. Đó là lúc trẻ con cần sự quan tâm chăm sóc của người lớn nhất. Nếu thằng bé có chỗ nào không ổn, anh có thể dỗ dành nó, từ từ giải thích cho nó hiểu.
Đang dạy anh sao?
Hoàng Trường Minh liếc nhìn qua gương lần thứ hai, trông anh lúc này không khác gì một đứa con ngoan. Khóe môi anh giật giật, nhưng cũng phải nghe.
QC
Phía trước đã tới khu trọ ven sông, sau khi Hoàng Trường Minh dừng Land Rover lại, anh ngước mắt nhìn khu cao ốc trước mặt: “Cô ở đây sao?”
Nơi này anh cũng không xa lạ, nếu nhớ không nhầm mà nói, bạn tốt Trần Phong Sinh cũng có nhà ở chỗ này, nhưng hiện tại chỉ còn vợ anh ấy ở đây.
Không đúng, hiện tại là vợ cũ.
Anh nhớ rõ vào nửa đêm hôm đó, anh đột nhiên nhận được điện thoại của Trần Phong Sinh, giọng điệu khi đó không phải là không kiềm chế được, mà là thực sự nặng nề. Lúc lâu sau anh ấy mới mở miệng nói hôm sau sẽ ly hôn. “Đúng rồi.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Đang chuẩn bị tắt xe, điện thoại Hoàng Trường Minh liền vang lên.
Chắc là có việc, đều là người bên kia nói, anh chỉ trả lời hai tiếng, liền cúp máy, quay đầu lại nhìn con trai mình đang ôm Lam Ngọc Anh chuẩn bị xuống xe.
Hoàng Trường Minh nhíu mày: “Cô Ngọc Anh “Tôi còn có một bữa tiệc, để Đậu Đậu ở chỗ cô, tối nay xong tiệc tôi sẽ quay lại đón thằng bé. “Ừ” Lam Ngọc Anh bước xuống xe đáp.
Há miệng thở dốc, thật ra cô muốn nói có thể cho thím Lý hoặc là chú Lý tới đây đón cậu bé là được. Nhưng chiếc Land Rover màu trắng ở trước mặt cô đã hiên ngang rời đi.
Lam Ngọc Anh ôm cậu bé trong lòng, đi về phía nhà.
Chỉ còn lại có hai người bọn họ, cậu bé tỏ vẻ rất vui vẻ. Dựa vào vai Lam Ngọc Anh ngó trái, nhìn phải, cậu bé càng tỏ ra cao hứng.
A, nơi này gần nhà bảo bảo
Lam Ngọc Anh lấy chìa khóa ra mở cửa, trong phòng vô cùng yên lặng, trên giá giày đặt hai đôi dép lê, Trương Tiểu Du vẫn chưa về.
Cô đặt cậu bé xuống, không có dép cho trẻ em, cô tìm một đội mới trong tủ giày, đưa cho cậu bé, giúp cậu tháo bỏ đôi giày thể thao trên chân ra, sau đó để hai chân cậu lên dép lên.
Bởi vì là dép bông, hai bàn chân dường như được giấu hết ở trong dép,nhìn qua vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Lam Ngọc Anh ngước mắt lên, phát hiện cậu bé đang đỏ mặt.
Nhìn lên đồng hồ treo tường, sau đó lại nhìn đến cậu bé đang bám theo cô như một cái đuôi, nghĩ tới thím Lý có nói cậu bé một mực ở khách sạn tìm mình, đau lòng xoa xoa đầu cậu: “Đậu Đậu, có đói bụng không? Cháu chưa ăn gì đúng không?”
Đôi mắt nho đen nhỏ nhắn bỗng chớp chớp sáng quắc, nghe vậy liền lấy hai tay sờ sờ lên bụng mình. “Cô nấu mì cho cháu nhé?” Lam Ngọc Anh nở nụ cười. “Dạ. Cậu bé lập tức gật đầu. “Được, vậy con chờ cô một chút, rất nhanh là có thể ăn."
Lam Ngọc Anh vừa nói xong, liền đi vào bếp, nhưng điều bất ngờ là, cậu bé nhắm mắt bám theo sau cô như một chiếc đuôi, túm lấy góc áo của cô.
Sau khi nấu xong mì, cửa ra vào truyền đến có tiếng động.
Lam Ngọc Anh đặt bát mì lên bàn, nghe tiếng nghênh ngang đi từ ngoài vào, là Trương Tiểu Du đã về, nhìn qua có chút tức giận.
Dường như khi cô ấy cúi đầu cởi giày đã nhìn thấy có một đôi giày thể thao trẻ em đặt đấy liền ngẩn ngơ một lát, bước vào trong liền thấy trên bàn ăn có một cậu bé, liền nó: “Ơ! Đây chẳng phải là “Ừ, Con trai của Hoàng Trường Minh.” Lam Ngọc Anh gật đầu nói. “Tớ biết.”
Trương Tiểu Du cũng gật đầu, biểu cảm vẫn chưa hết kinh ngạc: “Nhưng tại sao cậu chủ nhỏ này lại đến đây?” “Một câu cũng không thể nói rõ ràng được” Ngón tay Lam Ngọc Anh day day trán
Trương Tiểu Du thay dép lê, còn chưa hết ngạc nhiên vì thấy con trai Hoàng Trường Minh ở đây thì chuông điện thoại vang lên, lấy ra nhìn, liền trực tiếp tắt máy.
Giây tiếp theo, chuông điện thoại lại vang lên, lần này Trương Tiểu Du không quan tâm tắt điện thoại cất vào túi. Lam Ngọc Anh thấy vậy liền hỏi: “Cá nhỏ, cậu làm sao mà không nghe điện thoại?” “Không sao, bọn họ đều là gọi điện muốn giao dịch mua bán nhà, phiền chết đi được. Trương Tiểu Du thuận miệng nói.
Lam Ngọc Anh nghi ngờ, nhưng cũng không vạch trần, vừa rồi cô có nhìn thấy trên màn hình điện thoại có biểu tượng con gấu. Cập nhật chương mới nhất *tại TгцуenАРР.cом
Biết được tình trạng quan hệ của cô ấy và Trần Phong
Sinh hiện tại không tốt nên cô cũng lập tức chuyển chủ đề: “À cậu có muốn ăn gì không?” "Không, hai người ăn đi, tớ ăn rồi.” Trương Tiểu Du xua tay, trực tiếp đi vào phòng ngủ: “Hôm nay tớ hơi mệt, tớ về phòng trước đây.
Lam Ngọc Anh quay lại bàn ăn, cậu bé muốn gắp nhưng không gặp được mì, ánh mắt dường như đều rơi hết vào bát mì.
Cô mỉm cười, vội lấy thêm một đôi đũa sạch khác, giúp cậu gắp mì lên, sau đó ngồi nhìn cậu ăn rất ngon. Mỗi lần trộn mì lên trông không khác gì một chú sóc nhỏ, ngay cả khi ăn cũng giống.
Cô tuyệt đối không ngờ, trước mặt mình là một cậu bé đang ngồi ăn nghiêm túc.
Để ý thấy bát mì của cậu bé đã trống không, Lam Ngọc Anh kinh ngạc: “A, cháu ăn xong rồi sao?”
Cậu bé gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn chu lên chu xuống, rõ ràng còn chưa ăn xong. “Đậu Đậu, cháu có muốn ăn thêm không?” Lam Ngọc Anh hỏi. “Bảo bảo muốn nữa.” Cậu bé gật đầu.
Lam Ngọc Anh vì sợ cậu còn nhỏ nên ăn ít, nên mới cho một nửa bát, còn lại rất nhiều ở trong bát cô, chính cô cũng ăn không hết được. Đang định chuyển cho cậu một ít, thì cô chợt dừng lại, dù sao bát mì này cô cũng đã ăn qua, cô do dự một lúc sau đó vẫn quyết định vào bếp lần nữa nấu mì.
Chưa kịp nói gì với cậu bé, cậu đã nhấc mông lên, cầm chiếc đũa gắp mì trong bát cô ra ăn, một chút ý chê bai cũng không có.
Lam Ngọc Anh thấy thế, mới chuyển phần nhiều qua bát cho cậu bé, nhìn cậu ăn có vẻ rất ngon, trong lòng cô cảm thấy mềm nhũn.
Sao lại có một đứa trẻ dễ thương như này.
Nhìn thấy cậu bé dùng hai tay ngắn cũn nâng bát mì to bằng khuôn mặt lên, húp một ngụm nước mì, khi đặt xuống, còn ợ một tiếng không cần màng dùng tay che miệng, bụng nhỏ cũng căng tròn.
Lam Ngọc Anh đứng dậy, chuẩn bị thu dọn bát đũa mang vào phòng bếp. Chính là chân vừa mới chuyển động, góc áo lại bị người túm lấy.
Cô khó hiểu quay đầu lại, liền nhìn cậu bé đang ngồi trên ghế nhìn cô với đôi mắt nho đen bé nhỏ mong chờ, chỉ là thấy cậu một lúc lâu cũng không nói gì, biểu hiện có chút ủy khuất mếu máo.
Lam Ngọc Anh không rõ cho nên hỏi: “Có chuyện gì thế?" “Bảo bảo muốn thưởng. "Ha?"
Thấy cô không hiểu, cậu bé đưa má phải qua.
Chương 272: Nụ hôn không báo trước
Hành động này không thể rõ ràng hơn.
Lam Ngọc Anh trong vài giây đã lập tức hiểu ra, mới nhớ đến lần trước khi ở khách sạn, cô cũng cho Bánh bao nhỏ ăn mì, sau khi cậu nhóc ăn hết, cô hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của cậu nhóc như một phần thưởng.
Cô không nhịn được cười, lại cúi đầu hôn cậu nhóc một cái
Đôi mắt của Bánh bao nhỏ lập tức sáng như sao, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, vui vẻ mím chặt cái miệng nhỏ nhắn.
Lam Ngọc Anh sờ sờ đầu của cậu, giọng nói càng ngày càng nhẹ nhàng: “Đậu Đậu, cô đi rửa bát trước, con chơi ở phòng khách một lát được không?” “Dạ được.” Bánh bao nhỏ gật đầu.
Không cần cô ôm, cậu nhóc tự mình nhảy khỏi ghế ăn, hai chân ngắn ngủn chạy ra phòng khách, dùng cả tay chân leo lên ghế sô pha, lấy cái gối bên cạnh rồi cúi đầu nghịch con khỉ mồm to in trên đó, nhìn qua vô cùng an tâm.
QC
Lam Ngọc Anh vui vẻ bước vào, cô phải rửa nhanh đống bát đũa này để ra ngoài chơi với Bánh bao nhỏ.
Cuối cùng khi cô đã lau dọn xong, rửa tay rồi đi ra ngoài, Bánh bao nhỏ vẫn ngồi trên sô pha.
Chỉ là, trên tay cậu nhóc không còn là chiếc gối hình con khi lúc nãy, mà là túi xách cô đã tiện tay ném lên bàn trà, có thể ví tiền bị rơi ra ngoài bị Bánh bao nhỏ nhặt lên. Kúc này, cậu nhóc đang nghiêm túc xem xét thẻ căn cước trên tay mình.
Lam Ngọc Anh đến gần, thấy rằng mọi biểu hiện nhỏ trên khuôn mặt của cậu nhóc đều rất nghiêm túc.
Cô không khỏi vui mừng: “Đậu Đậu, con có thể đọc tất cả các chữ trên đó không?” “Có a. Bánh bao nhỏ gật đầu. “Con lợi hại thật đấy.
Lam Ngọc Anh ngạc nhiên, cảm thấy cậu bé quá thông minh. Sau đó nghĩ đến hai người đã gặp nhau bốn lần mà cô chưa cho Bánh bao nhỏ biết tên mình, không khỏi cầm một góc thẻ căn cước nói: “Đậu Đậu, đây là thẻ căn cước, sau này lớn con cũng sẽ có một cái.”
Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, tỏ ý rất mong chờ. “Nhìn xem, trên này có hình của cô này, phải không?” Lam Ngọc Anh chỉ. “Dạ. Bánh bao nhỏ cười toe toét. “Đây này, đó là tên của cô.” Lam Ngọc Anh lại chỉ và nói.
Bánh bao nhỏ nghiêng đầu, đột nhiên hai mắt sáng ngời, kêu to: “Ngọc Anh
Trái tim Lam Ngọc Anh run lên.
Nhìn bóng dáng giống hệt Hoàng Trường Minh trước mặt, không ngờ bố con bọn họ sẽ gọi cô giống hệt nhau.
Bánh bao nhỏ dường như càng gọi càng nghiện, bám vào cánh tay cô, vòng tay qua cổ cô bằng đôi tay nhỏ bé mềm mại, nhẹ giọng nói: "Ngọc Anh, Ngọc Anh.
Lam Ngọc Anh vươn tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của cậu bé, thời gian trôi qua thật nhanh, nhìn đồng hồ lần nữa, cô phát hiện đã gần chín giờ, nhưng ở cửa ra vào dường như không có động tĩnh gì.
Không biết Hoàng Trường Minh sẽ phải dự tiệc đến khi nào, trẻ con khác người lớn, không thể thức khuya, nhất định sẽ rất phiền phức.
Tuy Bánh bao nhỏ sẽ không làm phiền cô nhưng cậu chắc chắn sẽ rất buồn ngủ.
Lam Ngọc Anh nhìn xuống Bánh bao nhỏ trên tay mình: “Ừm, Đậu Đậu, con có biết số của thím Lý không?” “Không nhớ. Bánh bao nhỏ giảo hoạt lắc đầu. “Còn số của chú Lý?” Lam Ngọc Anh hỏi lại. “Không nhớ.” Bánh bao nhỏ vẫn lắc đầu. “Chuyện này..” Lam Ngọc Anh mím môi. Bánh bao nhỏ nhìn cô, lặng lẽ nín thở, cậu bé sợ cô gọi thẳng cho bố, vì khi xuống xe cậu đã thấy bố để lại số điện thoại cho cô, nếu có chuyện gì thì để cô liên lạc.
Lam Ngọc Anh cũng nghĩ như thế, nhưng chuyện gọi điện thoại cho Hoàng Trường Minh vẫn làm cô do dự. “Phòng khách lạnh, để cô đưa cháu vào phòng ngủ trước.
Bánh bao nhỏ trong lòng cô thầm thở ra một hơi Tuyệt quá.
Bảo bảo có thể ngủ cùng với cô Ngọc Anh.
Sau khi Lam Ngọc Anh vào phòng ngủ, cô đặt Bánh bao nhỏ lên giường rồi nhìn cậu bé lăn qua lăn lại trên đó.
Cô mỉm cười đi vào bếp rót một cốc nước ấm, sau khi ăn xong cô còn chưa uống nước.
Ngay sau khi Lam Ngọc Anh rời khỏi phòng, Bánh bao nhỏ giống như bật một chiếc radar nhỏ, bò quanh giường, ngửi mùi chăn gối khắp nơi cơ hồ có thể chắc chắn đây là giường của cô.
Bởi vì tất cả đều có mùi giống như Ngọc Anh.
Chỉ mới đi rót một ly nước, khi Lam Ngọc Anh quay lại, cô có chút sững sờ.
Bánh bao nhỏ nhỏ đang lăn lộn trên giường hệt như một con mèo sữa nhỏ, lúc này đang nằm trên gối, đôi mắt đen như hạt nho nhằm lại, có vẻ như đang ngủ.
Lam Ngọc Anh bước tới, nhẹ chạm vào cậu nhóc, chỉ cảm thấy hơi thở đều đều.
Ngủ thật à?
Cô không biết cười hay khóc, đành đặt cốc nước sang một bên, sau đó tắt đèn trần, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ trên bàn đầu giường.
Cô tìm trong tủ ra một chiếc chăn rồi đắp cho Bánh bao nhỏ.
Sau đó, cô lấy cuốn tiểu thuyết dịch tiếng Đức mà cô luôn mang theo từ trong ngăn kéo ra, cô cũng nằm nghiêng trên giường. Nhưng vừa nằm xuống, Bánh bao nhỏ đã nhanh chóng lăn vào ngực cô tìm một tư thế thoải mái.
Lam Ngọc Anh vươn tay vỗ hai lần, trong tay người được mùi thơm sữa ngọt ngào, sau đó cô mở cuốn tiểu thuyết ra.
Nếu lúc này cúi đầu xuống, cô sẽ phát hiện đôi mắt của Bánh bao nhỏ trên tay cô đã mở ra một khe hở lên lên nhìn xem cô có phát hiện hay không, khi thấy cô không phát hiện thì cái miệng nhỏ nhắn mím lại, mặt đỏ lên. Chỉ là vừa giả vờ ngủ được bao lâu, cậu nhóc đã không chống đỡ nổi, dần dần ngủ thật.
Tiếng gõ cửa vang lên lúc mười một giờ. Lam Ngọc Anh đóng quyển tiểu thuyết lại, đến khi đi ra khỏi phòng ngủ, bước chân cô mới nhanh hơn.
Trương Tiên Du từ khi về đến giờ đã cảm thấy buồn chán trong phòng, trừ đến nhà vệ sinh cô ấy chẳng đi đâu, cô cảm thấy cô ấy không thể dứt bỏ được mối quan hệ với bác sĩ Trần Phong Sinh. Chỉ là chuyện tình cảm, người trong cuộc rõ ràng, người đứng xem chẳng làm gì được.
Lam Ngọc Anh nhìn qua mắt mèo trên cửa rồi mới nhà nhẹ mở cửa ra. Dưới ánh đèn cảm ứng ngoài hành lang, vẻ mặt cương nghị của Hoàng Trường Minh rơi vào trong mắt cô, bao gồm cả sự mệt mỏi mà anh chưa kịp che giấu. Hình như do anh phải lái xe nên anh không uống rượu
Lam Ngọc Anh giải thích: “Ừm, Đậu Đậu lại ngủ rồi.” Hoàng Trường Minh gật đầu, lúc này chắc cũng đã ngủ rồi.
Không giống như ở khách sạn, đây là đang ở nhà, anh không thể ngủ lại như lần trước nữa. Hơn nữa, cô cũng đã đề phòng mà chưa cởi quần áo cho Bánh bao nhỏ.
Vì không có dép nam nên Hoàng Trường Minh đi chân trần vào phòng ngủ. Một tay kéo con trai bể lên, đôi mắt tỉnh táo và sâu thẩm quét qua khuôn mặt cô, anh kéo môi nói: “Cô Ngọc
Anh, quấy rầy rồi.”
Lam Ngọc Anh lắc đầu tỏ ý không sao rồi đưa hai cha con ra ngoài.
Bản thân dáng người của Hoàng Trường Minh đã cao lớn, chỉ cần một cánh tay anh cũng có thể bế chắc chắn. Hơn nữa Bánh bao nhỏ trên tay càng ngày càng thu mình lại, dường như tạo thành một bức tranh rất ấm áp.
Thang máy phát ra tiếng “dinh", hai bố con bước vào. Đến khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Lam Ngọc Anh mới hoàn hồn. Nhớ đọc truyện trên Тгцуeл*АРР.cом để ủng hộ team nha !!!
Cô cần mỗi một chút rồi bước vào nhà, lấy cái chăn vừa rồi, chưa kịp thay giày đã đuổi theo.
Dường như là chân trước chân sau, lúc cô chạy ra khỏi khu chung cư, Hoàng Trường Minh cũng đang cúi người, cẩn thận đặt con trai trong vòng tay vào ghế sau. "Đợi một chút.
Lam Ngọc Anh đuổi theo.
Hoàng Trường Minh dừng lại, nhìn thân ảnh xinh đẹp đang thở dốc.
Lam Ngọc Anh tăng nhanh tốc độ, khi đến bên đường. cô đưa chăn trong tay qua: Tối nay nhiệt độ xuống thấp, Đậu Đậu ngủ rồi, tôi sợ nó sẽ bị cảm. Lần trước sốt khá nghiêm trọng, nếu lại cảm lạnh thì không tốt lắm, anh đáp cho nó đi.
Hoàng Trường Minh quét mắt qua lồng ngực hơi nhấp nhô của cô, đồng tử co rút lại.
Thấy anh không đưa tay ra nhận mà lại nhường chỗ, Lam Ngọc Anh đành phải bước tới, kh người xuống xe đạp chân trên tay cho Bánh bao nhỏ.
Dường như cậu bé đã ngủ rất say, còn không biết mình bi be di.
Trước khi Lam Ngọc Anh thu tay lại, có không khỏi số nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của cậu bé
Khi đứng dậy lại không hiểu sao lại vấp ngã, cô ngả người về phía trước, thấy trán sắp đập vào cửa xe, cô đành cam chịu nhắm mắt lại, chỉ cầu xin đừng gây ra tiếng động làm Bánh bao nhỏ thức giấc. Thắt lưng đột nhiên căng chặt, là do một cánh tay cường tráng ôm lấy.
Lam Ngọc Anh kinh hoảng giãy hai cái, thay vì đánh trúng như mong đợi, cô ngã vào một lồng ngực mạnh mẽ, gần yết hầu anh trong gang tấc, cảm nhận được cả hơi thở đàn ông phả vào mũi cô. "Á...
Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng, hơi thở có chút không ổn: “Ừm, tôi đã đứng vững được, anh buông tay được rồi.”
Hoàng Trường Minh không nhúc nhích mà đóng cửa xe, chặn Bánh bao nhỏ đang ngủ say bên trong.
Lam Ngọc Anh cố gắng giãy giụa, nhưng vẫn không không thoát ra được, ngược lại càng cảm thấy chặt hơn.
Cô còn đang cau mày muốn lên tiếng trước, Hoàng Trường Minh đột nhiên tiến lên một bước, hai chân dài đè lên đầu gối của cô, thân thể cường tráng mạnh mẽ áp sát cô, toàn bộ lưng dính vào thân xe, tạo thành tư thế kabedon.
Sau đó, anh đưa tay đặt lên môi cô.
Lam Ngọc Anh thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng, đầu ngón tay anh đang chậm rãi vuốt ve. Cô trốn tránh cũng không được, giọng run run: “Anh, anh định làm gì?” “Môi của cô đang phát run
Hoàng Trường Minh nhưởng mày, khuôn mặt cương nghị cúi thấp xuống mặt cô, mũi phả hơi thở lên mặt cô, giọng nói trầm ổn tiếp tục vang lên: “Lông mi của cô rung động, thân thể cũng đang run rẩy.
Đột nhiên, anh bóp cầm cô. "Um."
Lam Ngọc Anh mở to mắt.
Hoàng Trường Minh không hề báo trước, cứ vậy hôn cô.
Khoảnh khắc bốn cánh môi chạm vào nhau, rằng cô bị cạy ra, hơi thở của anh tràn ngập khoang miệng.
Gáy cô bị anh ôm chặt vào lòng bàn tay, như ngày xưa, nụ hôn của anh vẫn mạnh mẽ, độc đoán, hận không thể hút hết dưỡng khí trong lồng ngực cô.
Khi buông tay, Lam Ngọc Anh gần như không thể đứng vững.
Không thể nhớ lần cuối cùng thân thiết là khi nào, cô cũng sắp quên mất. Chỉ vì lý do nào đó, nụ hôn và lưỡi của anh rõ ràng có thể xuất hiện trong tâm trí và các giác quan.
Cô lấy mu bàn tay che miệng, nhìn anh đầy hoài nghi: “Anh làm gì vậy?” Vừa dứt lời, đôi môi mỏng của Hoàng Trường Minh lại phủ xuống.
Khi buông cô ra lần nữa, đôi mắt đen sâu thẳm khẽ nheo lại trong bóng đêm: “Đây không phải là điều cô muốn sao?"
“Anh nói cái gì?”
Lam Ngọc Anh không hiểu nhìn anh.
Đôi môi mỏng của Hoàng Trường Minh chỉ cách cô vài cm, đôi môi chuyển động, hơi thở phả ra: “Ha, từ sau khi cô nhặt được Đậu Đậu đi lạc ở sân bay, cô bắt đầu tiếp cận nó, để nó thích cô, thích dính vào cô, rồi lại âm thầm hỏi các nhân viên Hoàng thị về tình hình hôn nhân của tôi. Cố gắng như vậy, không phải là tìm cơ hội tiếp cận tôi sao?” "Bop."
Lam Ngọc Anh giơ tay lên.
Có lẽ là do đêm khuya yên tĩnh nên âm thanh rất rõ ràng.
Mới bắt nghe cô còn mờ mịt không hiểu, nhưng khi anh nói xong thì trong lòng cô nổi lên cơn tức giận. Cho dù cô biết bây giờ anh đang mất trí nhớ, không nhớ mình nữa, nhưng cô vẫn rất tức giận khi mà mình bị oan, cho nên mới không suy nghĩ mà động tay. Khoảnh khắc để tay xuống, Lam Ngọc Anh cũng rất ngạc nhiên, trước đây có không bao giờ dám làm như vậy.
Gương mặt Hoàng Trường Minh hơi quay sang trái, nhíu mày.
QC
Hít một hơi sâu, Lam Ngọc Anh ngẩng gương mặt có chút tái nhợt lên, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh: “Tôi thấy anh cũng không uống nhiều lắm, cho nên cái tát này, coi như là do anh khinh bạc tôi.” “Vừa rồi anh...
Cô nói đến đây rồi dừng lại, khuôn mặt có chút nóng, chỉ biết nghiến răng mới nói tiếp được: “Hôn tôi hai lần... mà tôi chỉ đánh anh một cái, quá có lợi cho anh rồi. Tôi sẽ coi như không xảy ra chuyện gì. Anh Minh, mong anh nên tự trọng.”
Sau khi nói nhanh, cô thoát ra khỏi vòng ta anh, né sang bên cạnh hai bước.
Sau đó, quay đầu chạy vào khu chung cư, cuối cùng dứt khoát chạy nhanh vào. Hoàng Trường Minh khẽ ấn đầu lưỡi vào mặt phải của mình.
Mặc dù âm thanh nghe rất to, nhưng cô không dùng lực nhiều lắm.
Khi mới đánh lên mặt có chút đau, sau đó chỉ lưu lại cảm giác hơi tê tê. Khi cơn gió đêm phảng phất thổi qua, không hiểu sao, cảm giác tê tê đó lại lan vào trong tim.
Hoàng Trường Minh nhíu mày, liếc qua cửa kính ô tô thấy con trai vẫn đang ngủ say.
Lại nhìn về hướng cô vừa biến mất kia, ánh mắt sâu thẳm.
Buổi trưa, tại nhà hàng Tây.
Sau khi Trương Tiểu Du kéo Lam Ngọc Anh đi vào, thấy trong sảnh lớn không còn bàn trống nữa liền thấp giọng nói: “Trời ơi, sao đông vậy!” “Cá nhỏ, mình thấy ở đây khá đắt, chúng ta không cần thiết phải ăn ở đây đâu.” Lam Ngọc Anh nhìn cách bày trí của nhà hàng do dự nói. "Ai da không sao. Cậu đừng lo lắng, tớ được bạn tặng cho hai phiếu giảm giá, thật ra cũng không đắt lắm.” Trương Tiểu Du chớp mắt nhìn cô, rồi giơ tay gọi phục vụ, hỏi xem còn bàn trống không.
Phục vụ nói giờ không còn bàn trống, có điều bảo bọn họ đợi một chút, vừa mới có khách thanh toán.
Đợi được hai ba phút, thì thấy có một số khách xách túi đi về, phục vụ cũng nhanh chóng dọn dẹp, mời bọn họ ngồi vào bàn.
Lúc bước vào sảnh lớn, Lam Ngọc Anh đột nhiên dừng bước, kéo tay bạn thân đi phía trước: “Cá nhỏ, hay là hôm khác chúng ta đến ăn nhé? Tớ thấy ở đường đối diện có một quán đồ nướng khá ngon.” “Sao vậy? Không phải là có chỗ rồi sao. Trương Tiểu
Du khó hiểu.
Lam Ngọc Anh mím môi, chỉ vào một vị trí gần cửa sổ. Trương Tiểu Du nhìn sang, lập tức hiểu ra, bàn đó có ba bốn người phụ nữ, xem ra đều là con gái nhà giàu, trong số đó người bắt mắt nhất chính là Lê Tuyết Trinh.
Trương Tiểu Du nhanh chóng gật đầu: “Được, tớ cũng cảm thấy nhà hàng tây ăn không thể no bụng được.
Hai người ngầm đồng ý, sau khi nói với phục vụ một tiếng thì bước ra ngoài.
Trên bàn ăn, Lê Tuyết Trinh đặt dao nĩa trên tay xuống, uyển chuyển cầm ly rượu đỏ bên cạnh lên, vừa đưa lên miệng thì có người nói: “Tuyết Trinh, vòng tay của cô là bản giới hạn của Cartier đúng không?” “Ừm.” Cô ta gật đầu mỉm cười. “Trời ơi.
Người đối diện đột nhiên hô nhỏ lên: “Nghe nói trên cả thế giới chỉ có hai mươi mấy mẫu, rất nhiều người nổi tiếng đeo. Trước kia tôi cũng muốn mua, nhưng căn bản không mua được. Đúng rồi Tuyết Trinh, tôi nghe nói cô đã vào Lê thị rồi hả?”
Lê Tuyết Trinh cười nhẹ: “Đúng vậy, bố tôi bảo tôi vào công ty làm quen một chút, nhưng cũng không phải chức vụ gì lớn, bắt đầu từ đầu thôi.” “Ai mà không biết năng lực của cô chứ, đã đạt được bằng tiến sĩ ở nước ngoài rồi, đây rõ ràng là bố cô muốn giao doanh nghiệp của gia tộc lại cho cô. “Tuyết Trinh, chúng tôi thật ngưỡng mộ cô. Sinh ra đã là cô con gái nhà giàu, còn có chồng chưa cưới xuất sắc như tổng giám đốc Minh, có thể nói tốt cả đường sự nghiệp và tình cảm. Đúng là người thành đạt trong cuộc sống, hơn nữa hai người cũng rất hợp nhau.
Hai người kia cũng chen vào, hết lời khen ngợi.
Lê Tuyết Trinh càng cười sâu hơn, lộ ra hai má lúm đồng tiền, cô ta thích nghe người khác đặt mình với Hoàng Trường Minh ở với nhau.
Nhấp một ngụm rượu, lại nghe thấy câu hỏi: “Tuyết Trinh, lễ đính hôn của cô và tổng giám đốc Minh cũng qua lâu rồi, khi nào định tổ chức hôn lễ vậy? Đến lúc đó, đừng quên mời chúng tôi đến uống rượu mình đấy. “Vẫn chưa.
Nụ cười trên mặt Lê Tuyết Trinh không đổi: “Hiện tại tôi và Trường Minh đều không vội.
Bàn tay cầm ly rượu đỏ đang âm thầm siết chặt. Cô ta đã rất nhiều lập đề cập đến chuyện kết hôn, nhưng phản ứng của Hoàng Trường Minh luôn thản nhiên. Hai ngày trước ở Hoàng thị, cô ta thậm chí còn mang cả bố mình ra nói, nhưng vẫn không có hiệu quả gì. “Ha ha, cũng đúng, dù sao thì cuối cùng hai người cũng sẽ kết hôn, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Câu nói cuối cùng dường như rất hợp với tâm ý của Lê Tuyết Trinh.
Cô ta cũng luôn có lòng tin rằng chắc chắn mình sẽ gả cho Hoàng Trường Minh, ưu nhã nâng ly: “Yên tâm, nhất định sẽ mời các cô
Khóe mắt cô ta vô tình liếc ra ngoài cửa sổ, động tác uống rượu của cô ta đông cứng lại.
Bóng người vừa băng qua đường kia rất quen thuộc, không thể nhìn nhầm được.
Lam Ngọc Anh?
Không phải ra nước ngoài rồi sao, sao còn trở về chứ. "Tong tong tong."
Sau khi hai người ăn thịt nướng xong, toàn thân đều đầy mùi khỏi.
Lam Ngọc Anh vừa trở về phòng đã thay quần áo ở nhà, mơ hồ nghe thấy có âm thanh vang lên, sau đó thì nghe thấy Trương Tiểu Du đang thu chăn phơi ngoài ban công hét to: “Ngọc Anh, hình như có người gõ cửa. “Tớ ra mở. Cô vội nói.
Chỉ là có chút kỳ quái, cảm thấy tiếng gõ cửa này có chút khác.
Khi đến cửa, Lam Ngọc Anh nhìn ra ngoài bằng mắt mèo, sau khi nghi hoặc mở cửa ra, không thấy ai thì một tiếng, hoài nghi có phải là mình nghe nhầm rồi không "Ngọc Anh
Một giọng nói mềm mại vang lên.
Lâm Ngọc Anh cúi đầu xuống thấy bánh bao nhỏ đang ôm chân mình.
Cô ngơ ngác. “Đậu Đậu, sao lại là cháu?
Đôi mắt to đen láy của bánh bao nhỏ sáng lên, mím miệng nhỏ trông như đang xấu hổ. “Cháu tự chạy đến đây sao?” Lam Ngọc Anh nhìn phía sau cậu bé, lo lắng hỏi. Bánh bao nhỏ lắc đầu, cười nói: “Thím Lý đưa bảo bảo “Không phải đến, nhìn thấy cháu đến cửa rồi mới về. Lam Ngọc Anh nghe xong, lúc này mới hiểu ra là như thế nào. Cập nhật chương* mới nhất tại TгцуenАРР.cом
Nhưng cô vẫn rất ngạc nhiên, giống như lần trước ở khách sạn, lúc đó Hoàng Trường Minh chỉ đưa cô về một lần, bánh bao nhỏ có thể nhớ được địa chỉ mà tìm đến, không thể không nói, tuổi trẻ thông minh. Có điều nhớ về chuyện tối qua, tâm trạng của Lam Ngọc Anh khi đối mặt với bánh bao nhỏ có chút phức tạp.
Khi đang do dự không biết có nên cự tuyệt để cậu ở bên ngoài hay không, bánh bao nhỏ đã đi vào trong, nhanh chóng lấy một đôi dép từ tủ giày đặt xuống đất, sau đó gọi cô: “Ngọc Anh,
Đối mặt với đôi mắt to tròn đó, cô thở dài, đóng cửa rồi ngồi xổm xuống.
Cởi đôi giày thể thao nhỏ ra khỏi chân cậu, xô dép vào.
Sau khi thấy cô thực hiện xong những động tác ấy mặt bánh bao nhỏ đỏ bừng, rồi đưa bàn tay bé nhỏ ra cho
Lam Ngọc Anh nghe thấy tiếng thở dài từ trong đầy lòng mình, bất đắc dĩ đi đến năm lấy bàn tay bé nhỏ mềm mại kia, đi vào trong phòng khách.
Trương Tiểu Du cầm chăn từ ngoài ban công vào, sau khi nhìn thấy thì kinh ngạc: “A, sao cậu chủ nhỏ này lại chạy đến đây rồi?”
Lam Ngọc Anh giang tay, biểu thị mình cũng không biết.
Ngồi trên ghế sô pha, bánh bao nhỏ tự động leo lên ngồi cạnh cô, áp gương mặt và đôi tay nhỏ nhắn vào cô.
Lam Ngọc Anh ôm bánh bao nhỏ vào lòng, mặt đối mặt, suy nghĩ nhiều lần, giọng điệu đấu tranh nói: “Đậu Đậu, cháu không thể lúc nào cũng đến tìm cô, hoặc là chạy đến đây mãi như thế này được
Bánh bao nhỏ nghe xong, mặt nhỏ gục xuống, biểu tình như muốn khóc. “Bảo bảo làm gì sai sao?”
Không phải cậu bé làm sai, mà là ba cậu bé.
Đối diện với ánh mắt đáng thương của bánh bao nhỏ, tim Lam Ngọc Anh khẽ thắt lại. Nửa đêm qua cô không ngủ được vì những lời nói của Hoàng Trường Minh, cô không muốn anh nghĩ rằng cô lợi dụng con trai anh để tiếp cận anh.
Trương Tiểu Du đi từ phòng ngủ ra, thấy cô còn đang vướng mắc và bất lực, liền ngồi xuống: “Cô nói này cậu chủ nhỏ nhà họ Hoàng, sao cháu cứ quấy rầy cô Ngọc Anh vậy? Mẹ cháu đầu, sao không ở bên cháu?" “Thật sự tớ vẫn luôn rất tò mò.
Trương Tiểu Du tiếp tục nói nhỏ: “Theo như tớ biết, Lê Tuyết Trinh không hề sinh con, cho nên mẹ của nó không thể nào là cô ta. Hơn nữa, nếu như là cô ta sinh, không phải có ta và tổng giám đốc Minh nên sớm kết hôn rồi sao? Cho nên, rốt cuộc mẹ của cậu chủ nhỏ này là ai đây?” Lam Ngọc Anh nghe vậy, cũng nhìn về phía bánh bao nhỏ, chỉ thấy cậu đang mím môi.
Cô cùng cho rằng chuyện này không hề liên quan đến Lê Tuyết Trinh, cho dù nhìn như thế nào, cũng không thấy có nét nào giống nhau. Không biết vì sao, cô luôn chắc chắn điều này, không phải là cô không tò mò, chỉ là không cần phải biết mẹ cậu là ai, tình một đêm cũng được, hay là người tình bên ngoài. Dù sao cũng đều là con của Hoàng Trường Minh.
Hoàng Trường Minh có con trai, là chuyện không thể chối cãi. Bánh bao nhỏ đột nhiên bò xuống sô pha, chạy đến cửa sổ.
Ở đây không giống với cửa sổ sát sàn của biệt thự, thân hình bé nhỏ của cậu chỉ có thể hướng mặt vào tường, tựa đầu vào đó, giống như một cây mạ nhỏ. “Đậu Đậu?”
Lam Ngọc Anh đứng dậy đi qua.
Nhìn thấy bánh bao nhỏ chỉ để lại một tấm lưng, cô lo lắng lại gần: “Đậu Đậu, cháu sao vậy?”
Vẫn không trả lời, Lam Ngọc Anh chỉ đành phải ôm lấy bờ vai nhỏ của cậu, kiên nhẫn hỏi.
Một lúc lâu sau, bánh bao nhỏ liếc nhìn cô một cái, rồi lại cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Bảo bảo không có mẹ
Chương 274: Anh hùng cứu mỹ nhân
Lam Ngọc Anh sững sờ.
Gương mặt bánh bao nhỏ lúc này xám xịt lại, giống như quả cà tím héo rũ, đôi mắt to tròn đen láy kia cũng không còn sáng bóng nữa, bên trong cũng không có một tia sáng nào.
Nhất thời trong lòng cô cực kỳ khó chịu.
Có lẽ bánh bao nhỏ bám vào cô, phụ thuộc vào cô là bởi vì cậu không có mẹ.
Thấy cậu ngồi xổm bên bức tường, cảm thấy đau lòng không nói lên lời, Lam Ngọc Anh quỳ trên mặt đất, từ từ ôm cậu vào lòng.
Bánh bao nhỏ vẫn cứ cúi đầu, ủ rũ.
QC
Có điều, bầu không khí này rất nhanh bị phá vỡ bởi âm thanh “ục ục ục”, bánh bao nhỏ che bụng lại, mặt đỏ bừng.
Bình thường cậu không thích ăn cho lắm, thậm chí có thể nói là không có hứng thú, nhiều khi bị ép ăn cũng chỉ ăn vài miếng. Trưa hôm nay cũng vậy, thím Lý bưng bát cơm đuổi theo cậu khắp biệt thự, cậu cũng chỉ uống hai hớp canh cho có, trong lòng luôn nghĩ muốn chạy ra ngoài thật nhanh.
Không biết vì sao, cậu muốn ăn mì Ngọc Anh nấu.
Lam Ngọc Anh đưa tay sờ đầu cậu, nhỏ giọng nói: “Đậu Đậu, cô nấu mì cho cháu ăn nhé?” “Dạ” Hai mặt bánh bao nhỏ sáng bừng.
Lam Ngọc Anh mỉm cười, khi ôm bánh bao nhỏ vào phòng bếp, có chút trách móc liếc bạn thân mình một cái
Trương Tiểu Du oán hận, đây là đang trách cô sao?
Trong phòng bếp, Lam Ngọc Anh một tay cầm vung, một tay cầm đũa, ngoáy mì trong nồi.
Ngoại trừ cho trứng vào, cô còn tìm trong tủ lạnh ra một bắp ngô, cắt thành từng miếng nhỏ rồi cho vào nồi. Bánh bao nhỏ bám theo cô suốt cả quá trình như một cái đuôi, không đợi được ôm đùi cô. “Ngọc Anh, bảo bảo thèm”
Bọn họ đúng là bố con.
Cùng thích ăn mì, còn gọi cô là Ngọc Anh.
Lam Ngọc Anh chỉ vào phần hành lá vừa được cắt nhỏ trên thớt: “Đừng vội, sắp xong rồi đây. Chờ cô rắc đống hành lá này vào, là cháu có thể ăn được rồi.
Bánh bao nhỏ nghe xong, bắt đầu chăm chú nhìn. Cho đến khi cô đưa tay nằm lấy hành lá, rắc vào trong nồi, đưa lưỡi liếm miệng nhỏ.
Lam Ngọc Anh tắt bếp, đặt bát mì lên bàn, bánh bao nhỏ dùng cả tay lẫn chân để leo lên bàn ăn, cầm lấy đôi đũa cô đưa cho, bắt đầu ăn.
Có điều hơi vội nên bị nóng, phòng má bắt đầu thổi. Lam Ngọc Anh chống cảm ngồi một bên quan sát, thỉnh thoảng lại lấy giấy lau miệng nhỏ cho cậu
Đợi đến khi ăn xong, bánh bao nhỏ lại di chuyển gương mặt nhỏ nhắn của mình về phía cô, muốn được khen ngợi.
Lam Ngọc Anh hôn lên mặt cậu một cái
Cô không lập tức đi dọn dẹp, mà nhìn bánh bao nhỏ mềm mại dễ thương đang ngồi trên ghế.
Lại thở dài, cô cau mày nói: "Đậu Đậu
Như cảm nhận được điều cô định nói, bánh bao nhỏ nhảy xuống ghế, nhào vào chân cô, hai tay nhỏ ôm lấy chân cô, ngước lên nhìn cô như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi: “Ngọc Anh đừng bỏ rơi bảo bảo nữa" “Được rồi, không phải cô không cần cháu.
Lam Ngọc Anh bế bánh bao nhỏ lên: “Nhưng Đậu Đậu, cháu nhất định phải hứa với cô một chuyện.
Thấy cậu đang đợi cô nói, cô tiếp tục nói: "Sau này nếu như cháu muốn đến tìm cô, chỉ có thể bí mật đến. Hơn nữa, chuyện cháu đến tìm cô, không được nói với bố cháu biết. Đây là bí mật của hai chúng ta được không?” “Dạ” bánh bao nhỏ lập tức đồng ý mà không cần suy nghĩ. Đôi mắt đen láy to tròn chớp chớp, tối qua cậu còn nghĩ rằng được ngủ với Ngọc Anh, kết quả khi tỉnh lại lại ở trong phòng của mình.
Cậu đã rất tức giận.
Hừm, nhất định là bố đưa cậu trở về, cho nên hiện tại Lam Ngọc Anh nói cậu đừng nói với bố tự mình đến tìm cô, quá hợp ý cậu rồi.
Lam Ngọc Anh đưa ngón út ra: “Vậy thì một lời đã định nhé."
Bánh bao nhỏ cũng duỗi ngón út ra, móc vào tay cô.
Cuối tuần, trời nắng chói chang. Chiếc xe Land Rover màu trắng lái vào sân biệt thự, Hoàng Trường Minh xuống xe.
Cầm lấy chìa khóa xe, đôi mắt sâu thẳm nheo lại có thể nhìn thấy trên ghế sô pha trong phòng khách, một bóng hình nhỏ bé đang chống mông lên.
Vào biệt thự thay dép, thím Lý nở nụ cười chào hỏi: “Cậu chủ về rồi. “Hôm nay Đậu Đậu không chạy ra ngoài sao?” Hoàng Trường Minh liếc nhìn về phía phòng khách. “Không có.
Thím Lý lắc đầu giải thích nói: “Hình như cô Ngọc Anh có việc, nên hôm nay cậu chủ nhỏ không đòi ra ngoài. Hay là, bây giờ để tôi gọi điện thoại cho cô Ngọc Anh.
Hai ngày nay, mỗi ngày cậu chủ nhỏ đều chạy đến nhà cô Ngọc Anh hai lần.
Chỉ có điều vì thỏa thuận của hai người, cho nên đều là bí mật đi. Cậu chủ nhỏ cũng không cho thím Lý nói chuyện này với ai, mới bắt đầu bà ấy cũng muốn giúp cậu chủ nhỏ giấu, chỉ là mặc dù ban ngày Hoàng Trường Minh đều làm việc, nhưng vẫn luôn quản chuyện của con trai. Mỗi một hành động của cậu bé đều nằm trong lòng bàn tay, ngày nào cũng hỏi xem đã đi đâu.
Đương nhiên thím Lý không thể giấu được, nên chỉ có thể thành thật báo hết.
Hoàng Trường Minh gật đầu, đi vào phòng khách, quả nhiên, nhìn thấy con trai đang cầm điện thoại bàn trong tay, tai nghe đặt bên tai, gần như che đi nửa khuôn mặt, giọng nói ngọt ngào trẻ con vang khắp phòng khách, “Về quê?
Bánh bao nhỏ ngồi dậy, đôi mắt tròn to tò mò: “Đó là ở đầu, bảo bảo chưa từng được đi
Thím Lý đi theo sau Hoàng Trường Minh, nở một nụ cười yên tâm.
Thím Lý đã chăm sóc cậu chủ nhỏ từ khi còn bọc tã, cảm thấy cậu chủ nhỏ thật sự rất thích cô Ngọc Anh, bình thường đều thể hiện gương mặt lạnh lùng thì thôi đi, hơn nữa còn rất ít nói, dường như chỉ có thể dùng một từ để diễn tả sự việc không nói nhiều hơn.
Nhưng mỗi khi đối mặt với cô Ngọc Anh, thì sẽ nói rất nhiều.
Xem ra, trẻ nhỏ cần phải có mẹ.
Thím Lý nhịn không được muốn lau nước mắt, nhưng đột nhiên nhớ đến, cậu chủ Minh còn có vợ chưa cưới, không dám suy nghĩ sâu hơn nữa. Nhà nào cũng có cái khó của nhà ấy, chứ đừng nói đến nhà giàu, lặng lẽ mặc kệ thôi.
Bánh bao nhỏ nghiêm túc nghe điện thoại, không để ý đến bố đã ngồi xuống bên cạnh mình. “Nông thôn, không giống với ở Sài Gòn, không có nhiều nhà cao tầng như thế này, chỉ có những căn nhà nhỏ, có rất nhiều hoa lá cỏ cây, còn có núi có sông, không khí cũng đặc biệt tốt.
Bánh bao nhỏ đang bị mê hoặc, đột nhiên trong tai nghe truyền đến một âm thanh: “A” “Ngọc Anh bị sao vậy?” Bánh bao nhỏ lo lắng.
Mặc dù Hoàng Trường Minh không nghe thấy gì, nhưng cũng cau mày khi thấy con trai mình nhảy dựng lên. “Không sao, chỉ là gặp chút tai nạn” “Tai nạn?”
Bánh bao nhỏ nghe xong hai từ này, càng lo lắng hơn.
Dường như cũng cảm nhận được, Lam Ngọc Anh ở đầu dây bên kia an ủi nói: “Đừng lo lắng. Không như cháu nghĩ đâu, cháu xem, không phải cô vẫn nói chuyện được với cháu sao" "Ngọc Anh không sao thì tốt." Bánh bao nhỏ vuốt vuốt ngực. “Ừm, không sao. Chỉ có điều bác tài đâm vào con dê, xe khách hình như bị hỏng rồi, sợ rằng sẽ bị kẹt lại trên đường. Đậu Đậu, điện thoại của cô sắp hết pin rồi, không nói chuyện với cháu nữa, cô cúp máy đây!” Cập nhật chương mới* nhất tại TгцуeлАРР.coм
Bánh bao nhỏ chỉ kịp kêu to: "Ngọc Anh
Chỉ nghe thấy trong ống nghe một tiếng “bíp”, bánh bao nhỏ nhếch miệng, ném điện thoại bàn sang một bên. “Hoàng Thiên Vũ.
Hoàng Trường Minh đang nghiêng đầu trốn tránh âm mưu, trầm giọng lên tiếng. Bánh bao nhỏ há hốc mồm, nhanh chân chạy khỏi hiện trường khi thấy điều không lành.
Sau khi thím Lý chuẩn bị những đồ cần thiết cho bữa tối thì bước ra khỏi phòng bếp, thì nhìn thấy cậu chủ nhỏ đang đang đeo một chiếc cặp nhỏ, vội vàng chạy đến phòng để đồ, còn rất quen thuộc di chuyển ghế đẩu nhỏ đến, đứng trên đấy rồi mở cửa.
Sau đó, đợi khi cậu trở ra, đẩy theo một chiếc xe ô tô đồ chơi ra.
Hình như là quà sinh nhật năm ngoái mà ông Phong mang từ nước ngoài về, bên trên còn có chữ BMW mà bà ấy biết. Có điều cậu chủ nhỏ luôn ruồng bỏ chiếc xe này, thậm chí còn không chạm vào nó, nên bị bỏ rơi trong gara.
Bánh bao nhỏ ngôi vào trong, chuyển động tay lái, bên cạnh là chiếc khiên Captain America không biết từ đầu mà ra.
Thim Lý vội lau tay hỏi: "Ai da, cậu chủ nhỏ của tôi đi, cầu đang muốn làm gì vậy?
Tai nạn xe
Gương mặt bánh bao nhỏ căng thẳng, chỉ vào cái khiên bên cạnh, thanh âm mềm mại đặc biệt nghiêm túc nói: "Ngọc Anh bị kẹt lại trên đường, bé muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân" “Hà?” Dì Lý sửng sốt
Mặc dù bà ấy không biết đã xảy ra chuyện gì, những lẽ nào cậu chủ nhỏ muốn lái chiếc xe đồ chơi này đi cứu cô Ngọc Anh sao?
Trong chốc lát, bánh bao nhỏ đã phóng xe ra hành lang, va vào đồ đạc trong nhà “ping ping pang pang". Khi sắp đến cửa, sau gây liền bị một bàn tay to nằm lấy, sau đó, cả người bị nhấc ra khỏi xe như một con gà nhỏ. Hai tay hai chân nhỏ vung vẩy trong không trung.
Quay lại nhìn thấy ba thì mặt càng đen lại, hai má phòng lên
Thím Lý nhìn thấy Hoàng Trường Minh lại mặc áo vest vào: “Cậu chủ lại muốn đi ra ngoài sao?”
Hoàng Trường Mình nhếch môi, kéo con trai mình lại: “Trông nó cho tốt.”
Khi màn hình điện thoại đen đi, dường như Lam Ngọc Anh vẫn còn nghe thấy giọng nói ngọt ngào mềm mại đang gọi mình là Ngọc Anh.
Cô lác đầu cười, cất điện thoại hết pin vào trong túi nhìn về phía trước.
Sau khi về nước, ngoại trừ chuyện phỏng vấn, cô còn chưa có thời gian về quê, không ngờ chiếc tàu hỏa về quê duy nhất lại bị hỏng, bây giờ cách duy nhất để về quê là đi xe khách đường dài.
Trong quá trình này, ngoại trừ đường cao tốc, còn phải đi qua một đoạn quốc lộ ngắn.
Chính là đoạn quốc lộ này, một người chăn dê đột nhiên lùa đàn dê qua, bác tài không tránh kịp, đâm chết hai con dê
Quan trọng nhất là, chiếc xe khách cũng vì thế mà hỏng, không có cách nào khởi động được, mà lại đi được nửa đường rồi, muốn quay lại cũng không quay lại được, toàn bộ người trên xe đều bị mắc kẹt lại đây.
Sau khi tắt máy, bên trong xe rất ngột ngạt.
Nhiều hành khách xuống xe, ngồi thành hàng dài bên đường. Lam Ngọc Anh cũng xuống xe, tìm một phiến đá cao ngồi lên.
Thời gian dường như trôi qua rất nhanh, nhưng cũng rất chậm.
Xe khách mãi không sửa được, nhóm người cũng bắt đầu ồn ào, đột nhiên có một tiếng phanh xe vang lên bên tai. “Land Rover từ đầu đến vậy?” “Ai da con mẹ nó. Biển số xe quá kinh, năm số tám.
Lam Ngọc Anh nghe nhóm người bàn tán, không nhịn được cũng nhìn sang, khi nhìn thấy đôi mắt sâu thầm kia cô sững sờ.
Chương 275: Chụp vài bức ảnh
Hoàng Trường Minh?
Lam Ngọc Anh nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm kia qua tấm kính chắn gió, mặt trời trên đầu quá chói, cô dường như không nhìn rõ, đột nhiên, nhìn thấy bóng hình cao to rắn chắc của anh bước ra khỏi xe.
Hơn nữa, còn đi thẳng đến hướng mình. Những hành khách đều đang tò mò bàn tán, đưa mắt nhìn theo.
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu, nhìn Hoàng Trường Minh đi đến trước mặt, chắn ngang một vùng ánh sáng mặt trời, có thể nhìn thấy hầu kết và cái cằm nhọn của anh, cũng đang nhíu mày nhìn cô.
Cô nuốt nước bọt, ngạc nhiên rồi lại kinh ngạc: “Sao anh lại ở đây?” “Trùng hợp đi ngang qua thôi.” Hoàng Trường Minh nhẹ giọng nói.
Lam Ngọc Anh há to miệng, vậy cũng không phải là quá trùng hợp rồi sao?
QC
Hoàng Trường Minh liếc nhìn tài xế đang nằm dưới đất sửa xe, đám người lo lắng chờ đợi bên cạnh, bởi vì bọn họ ở ngay giao lộ quốc lộ, nên rất dễ phát hiện. Anh nhíu mày, cằm hất ra hiệu về phía cô: “Lên xe. Lam Ngọc Anh mím môi, không nhúc nhích. “Vậy cô muốn ngồi đây đợi bao lâu? Nếu như tiếp tục đứng đây chờ, e rằng đến tối cô cũng không về quê được đâu.”
Hoàng Trường Minh nhếch môi nói xong, dừng lại một chút, bình tĩnh nói: “Tôi đúng lúc có việc, thuận đường đưa cô đi.
Lam Ngọc Anh cắn môi, cảm thấy cách này không tốt lắm, liền do dự đứng lên.
Chỉ là sau khi cô xuống xe tìm được một phiến đá, ngồi liền hơn hai tiếng đồng hồ, hai chân đã tê rần, vừa định đứng dậy, lại bị ngã ra sau, một bàn tay to đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Lòng bàn tay khô ráo đặt ở đó, có thể nhìn thấy rõ đường sinh mệnh. Cô càng cắn chặt môi, do dự không biết có nên đưa tay ra không.
Hình như không còn chút kiên nhẫn nào, Hoàng Trường Minh trực tiếp kéo lấy cô, dùng sức một chút liền kéo cô ra khỏi phiến đá, sau đó xoay người, bước thẳng về phía chiếc xe Land Rover, có điều vẫn chú ý đến cô nên bước chậm lại.
Mở cửa xe, trực tiếp nhét thẳng cô vào trong.
Thấy anh đưa tay kéo dây an toàn, Lam Ngọc Anh vội vàng nói: “Để tôi tự làm.
Thấy cô thắt dây an toàn xong, Hoàng Trường Minh đóng cửa xe lại, đi vòng sang bên kia, nổ máy, chiếc xe Land Rover màu trắng phóng đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của bao nhiêu người. “Đi hướng này à?”
Sau khi lái xe dọc theo quốc lộ hơn mười phút, Hoàng Trường Minh nâng cằm.
Lam Ngọc Anh rút ngón trỏ lại: “Ừ” “Sao vậy?” Thấy anh cau mày, cô không nhịn được hỏi. “Không có gì. Hoàng Trường Minh khẽ nói.
Đường cằm nhọn hoắc có chút thắt lại, con đường này không có gì xa lạ, cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu, dường như đã đi qua hơn một lần.
Buổi tối, chiếc xe Land Rover màu trắng dừng lại trước cửa một ngôi nhà.
Lam Ngọc Anh thảo dây an toàn xuống xe, cầm theo túi xách, thấy anh cũng xuống xe, mím môi hỏi: “Ưm, tôi đến rồi, anh nói có việc đến đây là có việc gì vậy?”
Vừa rồi trên đường, Hoàng Trường Minh không có ý thả cô xuống, đi thẳng đến nông thôn, nói có việc cần đến đây. “Chụp mấy bức ảnh” Hoàng Trường Minh lấy trong hộp thuốc ra một điếu thuốc. “Chụp ảnh?” Lam Ngọc Anh nhíu mày.
Hoàng Trường Minh bật lửa, chuyên nghiệp nhả ra một làn khói: “Hoa lá cỏ cây, có sông có núi, còn có nhà nhỏ, Đậu Đậu chưa đến nông thôn bao giờ, nó muốn xem”
Lam Ngọc Anh ngây ra, nghi ngờ hỏi: “Anh từ thành phố xuống đây, chỉ để chụp ảnh?” “Không được sao?” Hoàng Trường Minh hỏi ngược lại. “Được." Lam Ngọc Anh nghẹn giọng nói.
Trước đây cô cảm thấy, những người giàu đều có chút vấn đề về thần kinh, quả nhiên cho dù là mất trí nhớ hay không mất trí nhớ thì đều như vậy.
Nghĩ đến mình đi nhờ xe đến đây, Lam Ngọc Anh do dự, mở miệng nói: “Vậy anh đợi tôi một chút nhé, tôi đưa anh đến bờ sông, chỗ đó phong cảnh rất đẹp.
Hoàng Trường Minh nói giọng mũi “ừ” một tiếng, rồi lại nhả khói.
Nhìn cô rút chìa khóa trong túi ra, mở ổ khóa trên cửa, dường như đã lâu không có ai ở đây, ổ khóa có chút rỉ sét. Một lúc lâu mới mở ra được, sau đó bước qua ngưỡng cửa đi vào nhà.
Cũng không ngồi lại đây, cô bỏ những đồ tạm thời không dùng đến ra, chỉ để lại đồ thờ cúng. Lần nữa đóng cửa lại, Lam Ngọc Anh đi ra ngoài: “Ừm, chúng ta có thể đi được rồi."
Mộ của bà ngoại nằm ở phía sau núi, được chôn dùng ông ngoại, năm đó rời đi, cô có về thăm bà một lần, bốn năm này, cô đều không trở về. Ở nước ngoài không phổ biến đốt tiền giấy, mỗi năm vào tết thanh minh, cô chỉ có thể đến chân núi và đặt một bó hoa làm vật thờ cúng.
Trong mơ, cô thỉnh thoảng gặp lại bà mình, bà vẫn nở nụ cười hiền hòa như trước, không có nửa lời trách móc. Nhớ đọc truyện trên ТгцyeлАРР.cом để ủng hộ team nha *!!!
Hoàng Trường Minh im lặng đi sau cô cả buổi, lấy điện thoại ra chụp hai tấm hình sông núi đối diện, đủ để quay về đối phó với con trai, sau đó cất điện thoại đi nhìn cô.
Thấy cô ngồi xổm trước bia mộ, phía trên có ảnh một bà cụ, chắc là bà ngoại hoặc bà nội của cô.
Toàn bộ quá trình cô không nói gì cả, chỉ giữ nguyên tử thể đó, sắp xếp hoa quả và đồ ăn nhẹ trong túi ra, sau đó âm thầm đốt tiền giấy. Khi cô đứng dậy quay người lại, rõ ràng là đã khóc, viền mắt đỏ hoe.
Tim Hoàng Trường Minh như bị thứ gì đó đâm vào. Lam Ngọc Anh nhìn thấy anh, cũng giật mình: “Anh đã chụp xong chưa?” “Rồi” Hoàng Trường Minh nhẹ giọng đáp. Lam Ngọc Anh gật đầu, không nói gì, sau khi thắp hương cho bà xong cô có chút chán nản, đi dọc theo bờ sông về thôn.
Chỉ là đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cô đi chậm lại, sau đó đi vòng sang phía bên kia anh, vốn dĩ Hoàng Trường Minh đang đi bên cạnh bờ sông, sau khi cô đi qua vị trí của hai người đã đổi. “Làm gì vậy?” Hoàng Trường Minh nhíu mày hỏi.
Lam Ngọc Anh giơ tay chỉ sang một bên để anh nhìn rồi nói: “Bên cạnh bờ sông có rất nhiều bãi cỏ trơn trượt, nếu không cẩn thận sẽ bị trượt ngã xuống sông. Anh không biết bơi, ngã xuống thì không tốt lắm “Sao cô biết tôi không biết bơi?” Hoàng Trường Minh nhíu mày sâu hơn, nghi hoặc hỏi.
Lam Ngọc Anh ngây người, đến lúc này cô mới nhận ra mình vừa nói cái gì, cô cắn chặt môi hai giây, vội vàng giải thích: “Tôi đoán. Tôi thấy vừa rồi anh chụp ảnh, luôn trốn trên bờ sông, nên cho rằng anh sợ nước, cho nên đoán ra anh không biết bơi. “Cô quan sát tôi thật kỹ nhỉ?” Hoàng Trường Minh ẩn ý
Lam Ngọc Anh chỉ có thể ngượng nghịu cười.
Trên đường về, gặp được thím Triệu và mấy người hàng xóm. nói. “Ngọc Anh, thật sự là cháu trở về rồi. Vừa rồi thím nghe thấy tiếng động bên sân, hơn nữa sau đó còn nhìn thấy ô tô đồ trước cửa, nên đoán rằng cháu đã trở về, lâu quá rồi không gặp cháu nha. “Thím Triệu, thím có khỏe không?” Lam Ngọc Anh cười đi về phía trước chào hỏi. "Vẫn rất tốt."
Thím Triệu kéo lấy tay cô nói, lại hình về phía thân hình cao lớn đang đứng đợi cách đó không xa: “Trở về cùng bạn trai à?”