Chương 443: Mưu sát chồng
Lúc Lê Hoài Lâm đặt bó hoa xuống bên cạnh đã có một bỏ hoa hơn nữa giống với bó ông ấy đang cầm, đều là hoa Calla Lily.
Đột nhiên ông ấy cảm thấy mình bỏ qua cái gì đó, bất giác ngẩng đầu lên.
Nhìn về phía Lam Ngọc Anh bên cạnh đầy kinh ngạc hỏi: “Cô Ngọc Anh, sao cô biết bà ấy ở đây? Lẽ nào?” “Đúng vậy, bà ấy là mẹ tôi.” Lam Ngọc Anh gật đầu, chậm rãi nói một cách rõ ràng. “Không ngờ cô lại là con gái bà ấy!” Lê Hoài Lâm nghe vậy không khỏi bất ngờ đứng bật dậy. “Đúng vậy.” Lam Ngọc Anh nhẹ giọng đáp. Cô không ngờ, mối tình đầu mà ông ấy luôn giữ trong lòng đầy quyến luyến hoài niệm lại chính là mẹ cô.
Lê Hoài Lâm vui vẻ ra mặt, ông ấy không ngừng cảm thán: “Chẳng trách, từ trước tới nay tôi vẫn luôn cảm thấy rất thân quen với cô Ngọc Anh, hóa ra cô là con gái của Sở Vân!”
Sau khi biết điều này, nhìn vào ảnh chụp trên tấm bia mộ, đột nhiên Lê Hoài Lâm cảm thấy hai mẹ con họ rất giống nhau, thậm chí khi nhìn qua Lam Ngọc Anh, ông ấy còn phảng phất thấy được hình bóng của người phụ nữ mình lưu luyến suốt hai mươi năm qua.
Lam Ngọc Anh chỉ khẽ mím môi cười, im lặng chắp hai tay vào nhau.
Sau khi tảo mộ xong, hai người cùng nhau rời khỏi, bên ngoài đã có xe chờ sẵn.
Sau khi biết được thân phận của Lam Ngọc Anh, thái độ của Lê Hoài Lâm đối với cô càng trở nên thân thiết dịu dàng, ánh mắt trìu mến nhìn cô chủ động nói: “Có lẽ về đến thành phố cũng chập tối rồi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm có được không?”
Lam Ngọc Anh lắc đầu, từ chối nói: “Không được rồi, hôm nay tôi còn có hẹn”
Thật ra cô cũng chẳng có cuộc hẹn nào, chỉ nói đại một lý do để từ chối mà thôi. “Thế thì thôi vậy” Lê Hoài Lâm cũng không làm khó cô, gật đầu cười nói, sau đó vẫy tay chào tạm biệt cô.
Mỗi lần chia ly đều như vậy, Lam Ngọc Anh nhìn tài xế cung kính mở cửa xe ra, sau đó Lê Hoài Lâm kh người ngồi vào, dần đi xa khỏi tầm mắt cô, điều khác biệt duy nhất chính là cảm xúc khác thường trong lòng cô.
Chú Lý thấy cô bất động một lúc lâu bèn lên tiếng: “Cô Ngọc Anh, mau lên xe đi?”
Lam Ngọc Anh chấn chỉnh lại tinh thần, lúc này cô mới nhẹ nhàng gật đầu.
Ánh nắng chiều ửng hồng cả một vùng trời, Hoàng Trường Minh dừng xe xong đi vào biệt thự, thím Lý tươi cười chạy ray đón. “Cậu chủ đã trở về!”
Hoàng Trường Minh nhìn con trai đang nằm một mình xem hoạt hình trên ghế sô pha, anh hỏi thím Lý: “Ngọc Anh ở trong bếp sao?
Cô Ngọc Anh đang xào rau ở trong bếp đẩy, Đậu Đậu nói muốn ăn cánh gà chiến cocal” Thím Lý gật đầu nói. “Tôi biết rồi." Hoàng Trường Minh nhàn nhạt đáp lời. Cởi áo vest ra đưa cho thỉm Lý, anh không vào phòng khách mà đi thẳng tới phòng bếp.
Tiếng máy hút mùi kêu ong ong, tiếng bước chân của anh cũng bị át đi.
Hoàng Trường Minh nhìn Lam Ngọc Anh đeo tạp dề đứng ở bếp, một lọn tóc khẽ rớt xuống bên tai cô, lộ ra đường cong trắng nõn ở cổ, vì nhiệt của bếp mà khuôn mặt cô có chút ửng đỏ, trông dịu dàng đến mức khiến người ta không khỏi động lòng.
Yết hầu anh khẽ giật giật, kiềm chế xúc cảm đang dần nổi lên ở bụng dưới.
Hoàng Trường Minh bước gần đến mới phát hiện ra cô đang cầm thìa đứng ngây ra đó, tầm mắt nhìn chăm chú vào ô gạch men sứ, cho dù anh vươn tay ra cũng không phát hiện.
Anh tiến tới nhíu mày nói: “Ngây ra làm gì đó! Nồi sắp cháy rồi kìa!”
Lam Ngọc Anh đột nhiên nghe thấy giọng anh, cô hơi giật mình, vô thức xoay người về phía anh, chiếc thìa trượt khỏi tay cô bay lên không trung tạo thành một đường cong parabol, vừa vặn rơi đúng vào tay anh. "A!"
Lam Ngọc Anh khẽ hô lên một tiếng.
Chiếc thìa bị dính mỡ ở chảo, nhiệt độ rất cao, bị đụng vào chắc chắn sẽ rất nóng.
Hoàng Trường Minh cũng không kịp đề phòng nên không tránh được, anh nhíu mày hừ một tiếng sau đó nhìn vào vết thương ở tay: "Em tỉnh mưu sát chồng đấy à?” Lam Ngọc Anh cuống quýt tắt bếp, bỏ chiếc chìa ra cầm lấy tay anh: “Thế nào rồi? Có nghiêm trọng không, để em xem nào!”
Cũng may anh phản ứng nhanh chóng, chỉ bị đỏ hai ngón tay, không bị phồng rộp lên. Lam Ngọc Anh vặn vòi nước ở bên cạnh, cầm tay anh hứng vào, dùng nước lạnh khế lau rửa. “Có đau không?" Cô vừa thổi thổi vừa nói. “Không sao đâu. Hoàng Trường Minh nói.
Lau sạch nước rồi vết thương vẫn còn ửng đỏ, cô nhìn còn phát sợ, Lam Ngọc Anh nhíu mày: “Sao anh đột nhiên lại vào đây chứ, nguy hiểm lắm có biết không! Ngộ nhỡ bị bỏng để lại sẹo thì sao!”
Hoàng Trường Minh nhíu mày, anh không để ý đến việc này cho lắm.
Lam Ngọc Anh lo lắng anh vẫn thấy đau, vội vàng đưa hai tay anh vào miệng mình.
Chỉ là anh có vẻ như không sao cả, còn cố ý dùng ngón tay trêu chọc đầu lưỡi cô. “Bây giờ đỡ hơn chút nào chưa?"
Hoàng Trường Minh không trả lời, củi đầu nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy ái muội. “Anh nhìn em như vậy làm gì?"
Lam Ngọc Anh có chút mất tự nhiên, thì thầm nói, đột nhiên bị anh ôm lấy eo, môi mỏng dán bên tai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô nói: “Anh thích em hôn vào chỗ khác hơn.
Nhìn theo tầm mắt anh, hướng về phía bụng dưới.
Ngay lập tức, cô hiểu ý của anh, có chút xấu hổ, cả người run lên.
Lưu manh!
Thấy cô giãy giụa trong ngực mình, anh cũng không tiếp tục trêu cô nữa, dù sao cũng không vội, mấy tiếng nữa là đến buổi tối rồi, ở trên giường vào ban đêm không phải anh muốn lăn lộn thế nào thì lăn lộn thế đấy sao. “Không cần lo lắng, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ bị bỏng nhẹ thôi, bôi chút thuốc mỡ là ổn rồi!” Hoàng Trường Minh ôm lấy cô vào lòng, nhíu mày hỏi: “Nhưng mà em đang có tâm sự gì thế?”
Lam Ngọc Anh lắc đầu, biết rằng anh sẽ không dễ dàng buông tha cô nên nhẹ nhàng nói: “Em chỉ đang nghĩ không biết Trương Tiểu Du thế nào rồi”
Nhưng thật ra đó cũng phải chỉ là câu trả lời cho có lệ, trong lòng cô thật sự rất lo lắng cho bạn thân.
Mất đi con mình là chuyện đau khổ nhất trên đời đối với bất kỳ bà mẹ nào trên thế giới này.
Hoàng Trường Minh nghe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống nói: "Chắc cô ấy còn chưa xuất viện, nếu em lo lắng thì ngày mai tới thăm đi” “Vâng” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Cánh tay cường tráng của anh vẫn ôm lấy eo cô, trong phòng bếp ngập tràn hơi thở nóng bỏng khiến trái tim cô dần dịu xuống sau những cảm giác mông lung mơ hồ từ khi cô trở về từ nghĩa trang, cô thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Ngày mai em còn muốn về nhà họ Lam một chuyến” “Có chuyện gì thế?" Hoàng Trường Minh củi xuống nhìn cô. “Không có gì” Lam Ngọc Anh lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói: “Chỉ là đã lâu không về nhà, không biết sức khỏe bố em gần đây thế nào, em cũng muốn về thăm bố một chút."
Cuối cùng, khi nói tới từ “bố", cô rõ ràng cảm nhận được trái tim mình đang co thắt lại.
Cô lặng lẽ dùng sức nắm chặt tay lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc của chính mình. “Được rồi, xong việc anh sẽ tới đón em. Hoàng Trường Minh khế nói. “Vâng!” Lam Ngọc Anh củi đầu đồng ý. Có chút nghi ngờ bị chôn chặt dưới đáy lòng, cũng nên đến lúc phải có một đáp án rõ ràng rồi!