Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt của Hoàng Trường Minh hiện lên sự vui vẻ, cũng coi như đã hài lòng với lý do mà cô đưa ra rồi. Anh duỗi cánh tay dài ra ôm cô vào trong lòng ngực của mình. Lam Ngọc Anh cũng rất phối hợp, cô giơ đôi tay xuyên qua dưới nách anh, chậm rãi ôm lấy vòng eo cứng rắn của anh, sau đó lại áp một bên má của mình lên trên bờ ngực của anh, nghe nhịp tim vững chãi của anh từng chút từng chút va vào màng tại của cô.



Trong lúc hưởng thụ giây phút ngọt ngào này, cô làm bộ lơ đãng mở miệng hỏi: "Hoàng Trường Minh, tại sao năm đó anh lại muốn chia tay em vậy?".



Hoàng Trường Minh nghe vậy thì cũng không trả lời ngay mà là ôm cô chặt hơn. “Là do anh không tốt." Một lúc lâu sau anh mới thủ thỉ bên tại của cô.



Biểu cảm của Lam Ngọc Anh hơi hoang mang, hình như khi đến New York, lúc cô gặp được Nguyễn Phong, trong khoảnh khắc đang say rượu, anh ấy cũng đã từng nói với cô câu tương tự như thế, hơn nữa giọng nói cũng chứa đựng sự tự trách giống như anh bây giờ vậy.



Cô hơi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đầu lông mày của anh chau lại, trong mắt cũng hiện lên về áy nảy.



Lam Ngọc Anh im lặng nở nụ cười, sau đó cũng không tiếp tục tra hỏi thêm gì nữa, vừa rồi cô chỉ chợt nhớ tới mới mở miệng hỏi mà thôi, hơn nữa đây cũng đã là chuyện của quá khứ, cô không muốn cứ chạy theo nó mãi, nói đến cùng thì tương lai mới là thứ quan trọng hơn. “Lại đây.”



Hoàng Trường Minh ôm cô, mũi chân của anh hơi nhón lên, sau đó dịch ghế ngồi sang một bên rồi chỉ vào một địa điểm trên, nói: "Nhìn đi, em có cảm thấy thích thành phố nào trên đây không, muốn đến chỗ nào thì nói, anh và con trai sẽ đi với em!”



Lam Ngọc Anh nghe xong lập tức dời mắt nhìn theo bút điện.



Nhìn theo hướng con chuột của anh hoạt động, cô mới phát hiện rằng ngoại trừ giao diện hồ sơ lúc đầu ra, phía dưới màn hình còn rất nhiều trang, tất cả đều là phần giới thiệu về nơi định cư của các quốc gia, thật không ngờ anh vừa mới nói ra quyết định này xong đã bắt đầu chuẩn bị rồi.



Ánh mắt của Lam Ngọc Anh bỗng nhiên trở nên tinh ranh, cô cố ý nói: "Canada?"



Cô thoáng liếc nhìn qua thì thấy đầu lông mày của Hoàng Trường Minh nhíu chặt lại, sau đó tiếp tục nói: "Ừm, em đã sống ở đó được bốn năm, cho nên khá quen thuộc, rất nhiều bạn bè của em cũng ở bên đó! Hơn nữa ban đêm ở bên đó cực kỳ đẹp, cứ như chỉ cần duỗi bàn tay ra là có thể chạm đến ngôi sao vậy, đến lúc đó Đậu Đậu nhất định sẽ rất thích!” “. Lúc này Hoàng Trường Minh đã rất khó chịu.



Những lời cô nói phía sau nghe rất tuyệt, nhưng anh lại không hề bị hấp dẫn, ngược lại lúc cô nói đến câu “rất nhiều bạn bè”, trong lòng anh cũng đã đưa cái quốc gia và thành phố này vào danh sách đen.



Sao Hoàng Trường Minh lại không hiểu rõ bên trong cái gọi là rất nhiều bạn bè của cô còn có cả Diệp Tấn kia chứ!



Anh đâu có ngu mà chạy đến sống tại nơi ở của tình định.



Thấy cơ thể của anh đã cứng đờ hết cả lên, Lam Ngọc Anh vui vẻ nói: "Chọc anh thôi!”



Hoàng Trường Minh liếc xéo cô một cái, sau đó tức giận hừ một tiếng.



Lam Ngọc Anh buồn cười cầm lấy con chuột nhìn những quốc gia khác mà anh đã chọn, hai phút sau, cô lại nổi ý xấu nghiêng đầu tiếp tục trêu anh, nói: "Canada thật không được sao?” "Ha ha..."



Thấy sắc mặt của anh đã trở nên đần thối, Lam Ngọc Anh bật cười một cách càn rỡ.



Khóe môi của Hoàng Trường Minh run rẩy, sau cùng duỗi tay khép cây bút điện lại rồi thuận tiện dùng khuỷu tay đẩy những thứ ở trên bàn sang một bên, sau đó ôm cô đặt lên trên bàn.



Cô dám trêu đùa anh nhiều lần như thế, không trừng trị là không được mà!



Mấy cúc áo sơ mi của Hoàng Trường Minh vốn đã được cởi ra từ trước, lúc này anh chỉ cần trực tiếp cởi áo ra, vò thành một cục rồi quăng xuống đất, sau đó bắt đầu xuống tay cởi đồ của cô ra.



Lam Ngọc Anh bị cơ thể vừa cao vừa to của anh đè bẹp, làm gì chống cự cho được, vì thế cô trở thành con dê mặc anh xâu xé, lúc này cô đột nhiên cảm thấy sợ, nhưng muộn rồi, dù có xin tha cũng vô dụng.



Chẳng mấy chốc, hơi lạnh từ máy điều hòa tỏa ra đã ập lên da thịt của cô. “Đừng, chúng ta trở về phòng đi!”



Lam Ngọc Anh ngửa đầu thở hổn hển, giọng nói trở nên run run.



Hoàng Trường Minh lại củi người, bá đạo củi người thủ thỉ bên tại cô: "Phải ngay tại chỗ này!”



Tiếng kim loại từ đầu thắt của dây thắt lưng vang lên, sau đó nhiệt độ trong căn phòng càng lúc càng ấm lên.



Trong lúc ý thức của Lam Ngọc Anh đang vào trạng thái mê ly, cô liếc mắt nhìn sang những thứ được bày trên kệ sách, sau đó yên lặng giơ tay che kín hai mắt của mình lại.



Đúng thật là....



Xấu hổ quá đi mất!



Bóng đêm càng sâu, bên này hai người yêu nhau đang triền miên không thể tách rời, bên phía nhà họ Lê lại vô cùng yên tĩnh.



Có người giúp việc đang đi qua đi lại, sau đó bưng hai chén tổ yến vừa mới được hầm xong từ trong phòng bếp đi ra, cung kính để ở trên bàn, hầu hạ cho hai mẹ con đang ngồi ở trên số pha ăn.



Lê Tuyết Trinh không có tâm trạng để ăn, cô ta đứng dậy đi về phía cửa sổ sát đầu nhìn ra bên ngoài, hỏi: "Mẹ, sao bố vẫn chưa về nữa?”



Nguyễn Hồng Mai nhìn dáng vẻ lo âu của con gái, bà ta múc một muỗng tổ yến ăn, sau khi tổ yến vào miệng rồi, bà ta mới lên tiếng nhắc nhở: "Tuyết Trinh à, nghe lời mẹ, con không thể trông cậy vào bố của con được đâu, hôm nay cho dù ông ấy đến nhà họ Hoàng là vì chuyện của con thì chắc chắn cũng sẽ không giúp con!”



Lê Tuyết Trinh nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên cứng đờ, nhưng cũng không lên tiếng.



Hôm nay hai mẹ con cô ta trở về nhà mẹ đẻ của Nguyễn Hồng Mai, sau khi ăn cơm chiều xong mới trở về nhà, nhưng lại không thấy Lê Hoài Lâm đâu, hỏi người giúp việc thì họ nói ông ấy đến nhà họ Hoàng một mình, như thế thử hỏi sao cô ta có thể yên tâm được kia chứ!



Trong lúc cô ta đang đi qua đi lại trong phòng sách thì ngoài cửa truyền tới tiếng vang. Sau khi nghe người giúp việc thông báo, không bao lâu sau Lê Hoài Lâm cũng đi vào, Lê Tuyết Trinh lập tức đi tới phía trước tiếp đón, nói: "Bố ơi, bố về rồi!” “Ừm, hai mẹ con vẫn còn chưa ngủ sao?” Lê Hoài Lâm đi vào phòng khách. “Ông xã à, trong phòng bếp còn có tổ yến đấy, có cần múc một chén cho anh ăn không?” Nguyễn Hồng Mai ngồi ở bên cạnh cười hỏi, nghe giọng điệu của bà ta cứ như người vợ dịu dàng của gia đình bình thường vậy. “Không cần, anh không muốn thử mấy món ăn của phụ nữ các em đâu!” Lê Hoài Lâm xua tay.



Lê Tuyết Trinh đã không còn nhịn được nữa, bèn hỏi: "Bố à, hôm nay bố đến nhà họ Hoàng là vì bàn bạc với với bác Phong về chuyện kết hôn của con và Trường Minh đúng không?” “Không sai!” Lê Hoài Lâm cũng không giấu giếm. “Bố nói giúp con đúng không?” Lê Tuyết Trinh cố ý hỏi. “Tuyết Trinh à, chắc con cũng nên biết lập trường của bố rồi chứ!” Lê Hoài Lâm nhìn về phía con gái, hơi nhíu mày nói.



Sắc mặt của Lê Tuyết Trinh lập tức thay đổi.



Lại là như thế, có đôi khi cô đã nghi ngờ rằng có phải não của Lê Hoài Lâm bị nước vào rồi hay không, rốt cuộc ông ấy có biết mình là bố của cô ta hay không vậy? "Hôm nay bố qua đó tìm anh Phong là vì muốn nói cho rõ chuyện hôn nhân của hai đứa, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên, hôn nhân vẫn nên thành lập trên cơ sở tình yêu mới tốt, bố cảm thấy nên hủy bỏ thì hãy hủy bỏ đi! Nhưng cuối cùng bố vẫn không nói ra câu này”



Nghe Lê Hoài Lâm nói như thế, biểu cảm của Lê Tuyết Trinh chuyển từ âm u sang vui mừng, trong lòng nuôi một chút hy vọng, nhưng cô ta chưa vui vẻ được bao lâu thì lại nghe ông ấy tiếp tục nói: "Nhưng Trường Minh đi rồi, kết quả cũng giống nhau thôi!”



Lê Hoài Lâm nhìn biểu cảm cứng đờ của con gái thì bèn thở dài, ông ấy vỗ vào bả vai của cô ta, lúc này chỉ có thể để cô ta tự mình nghĩ thông suốt, vì thế ông ấy cũng không nói gì nữa mà đi thẳng lên lầu.



Sau khi tiếng bước chân của ông ấy biến mất, Nguyễn Hồng Mai cười mỉa mai lên tiếng nói: "Không phải mẹ đã nói với con rằng đừng nên ôm bất cứ hy vọng gì với bố con rồi sao!”



Lê Tuyết Trinh nhìn theo bóng dáng của bố mình khuất dần trên cầu thang, trong phòng nổi lên suy nghĩ trách cứ. “Ăn tổ yến đi, mẹ thấy gần đây sắc mặt của con kém lắm rồi đấy!” Nguyễn Hồng Mai cũng thở dài, đau lòng cho con gái. “Không ăn! Con mệt rồi, con lên lầu ngủ đây!”



Lê Tuyết Trinh tắm rửa xong thì ngồi vào trước bàn trang điểm đắp mặt nạ.



Sau khi cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa, người giúp việc bưng ly sữa bò tiến vào nói: "Thưa cô chủ, bà chủ kêu tôi bưng ly sữa bò nóng vào cho cô, nói là uống vào rồi sẽ ngủ ngon hơn!” “Ừm” Lê Tuyết Trinh thuận miệng đáp lại một tiếng.



Người giúp việc không dám chậm trễ, vội vàng đặt ly sữa bò lên trên bàn trang điểm, khi gật đầu chuẩn bị rời đi thì thấy màn hình di động của cô ta sáng lên, cho rằng cô ta không thấy, người giúp việc bèn tốt bụng nhắc nhở: "Thưa cô chủ, di động của cô reo từ nãy giờ rồi!” Lê Tuyết Trinh nghe vậy, đành phải cầm di động lên.



Phía trên đúng là đang hiển thị có người gọi tới, đây là số gọi từ điện thoại bàn.



Cô ta không muốn nghe máy, híp đôi mắt lạnh lùng lại, sau đó trực tiếp tắt máy, trên điện thoại hiển thị số này đã gọi tới mấy lần, nhưng lần nào cũng vậy, hoặc là không có ai nghe, hoặc là trực tiếp bị bấm tắt. Sau khi cô ta vừa buông di động xuống, chưa tới hai giây số điện thoại kia lại gọi tới lần nữa.



Lửa giận trong lòng Lê Tuyết Trinh lập tức bùng lên, cô ta cầm lấy di động ném mạnh lên trên vách tường, mặt nạ trên mặt cũng vì vậy mà rớt xuống, cô ta quát lớn: "Cứ dây dưa hoài!”



Người giúp việc đang đi ra khỏi phòng lại bị dọa sợ.



Người giúp việc tưởng cô ta đang mắng mình, sau khi quay đầu lại nhìn trộm thì lập tức yên tâm, thì ra là đang nói người điện thoại tới.



Nói gì thì bà ta cũng đã phục vụ cho nhà họ Lê nhiều năm, mặc dù cái cô cả này trông nhã nhặn có khí chất, đặc biệt là khi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền thì đúng là hình tượng điển hình cho cành vàng lá ngọc trong giới thượng lưu, nhưng người hầu hạ lâu dài bên cạnh cô ta thì lại biết trong lúc chỉ có một mình, tính cách của cô ta rất quái lạ, hơn nữa tính tình còn vô cùng tệ.



Sợ tai ương sẽ ập lên trên người mình, người giúp việc cũng không dám ở lại, chỉ có thể vắt chân lên cổ mà chạy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK