Trương Tiểu Du nhìn ra ngoài cửa sổ, “Mình sẽ quay lại nhà đài, sẽ không mất nhiều thời gian đâu!”
“Vậy thì mình sẽ đưa cậu qua đó!” Lý Lan Hoa suy nghĩ một lúc.
Vào buổi chiều, chiếc Audi A1 màu đỏ đều đặn dừng trước tòa nhà văn phòng với tốc độ rùa bò.
Trên đường đi, Lý Lan Hoa không dám đạp ga quá mức, lo lắng bên cạnh có một người phụ nữ mới bị sảy thai nên lái xe với tốc độ chậm nhất có thế. Lúc này, cô tháo dây an toàn của mình ra, quay đầu lại nói: “Cá nhỏ, cậu vào đi, mình chờ cậu trên xe!”
“Được!” Trương Tiểu Du gật đầu.
Cửa xe đóng lại, Lý Lan Hoa đã lấy điện thoại di động trong túi ra, đang định chơi game giết thời gian, còn Trương Tiểu Du quay người bước vào tòa nhà văn phòng.
Từ thang máy đi ra, Tô Yến. cầm trên tay một tập tài liệu từ phòng họp, nhìn thấy Trương tiểu Du, nhất thời kinh ngạc chạy lên phía trước: “Cá nhỏ, sao cô đã trở lại? Cô không phải còn đang trong tháng kiêng cữ hả?”
Vì Trương Tiểu Du bị mất đi đứa con trong bụng nên lãnh đạo đã đặc cách phê duyệt một kỳ nghỉ, để cô có thể được nghỉ ngơi ở nhà, lúc này thời gian kết thúc kỳ nghỉ còn chưa đến.
“Tôi đến tìm tổng biên tập nói chuyện một chút!” Trương Tiểu Du giải thích.
Nghe vậy, Tô Yến đột nhiên cảm thấy có chứt quen thuộc với biểu tình này, nghĩ đến lúc Trương Tiểu Du vừa mới kiểm tra đã mang thai, cô không khỏi lo lắng hỏi: “Cô không phải lại định từ chức lần nữa chứ?”
“Không phải!” Trương Tiểu Du lắc đầu.
Cô gõ cửa bước vào văn phòng tổng biên tập.
Tổng biên tập đang ngồi ở bàn uống trà bên trong, vừa nhìn thấy cô thì không khỏi kinh ngạc. Nghe cô nói xong, thì lại càng kinh ngạc gấp bội phần.
Tổng biên tập trực tiếp đặt cốc giữ nhiệt xuống: “Cô nói gì? Trương Tiểu Du, cô muốn nộp đơn xin sang làm việc bên Nam Phi?”
“Vâng” Trương Tiểu Du chậm rãi gật đầu: “Đài không phải định điều chuyển người của bộ phận chúng tôi hay sao? Tôi sẵn sàng đi đây!”
Cô không muốn ở lại Băng Thành nữa và cô cũng không thể quay lại thị trấn. Cách duy nhất là rời đi. Vừa vặn là lần trước, trong cuộc họp của đài có nhắc đến việc cử nhân sự đến Nam Phi. Cô có thể nhân cơ hội này rời đi Đi thật xa, thật xa khỏi tất cả mọi thứ.
Ban đầu, khi cô biết mình mang thai mà giấu giếm anh, cô đã bối rối và quyết định bỏ việc và đến Canada với người bạn thân nhất của mình là Lam Ngọc Anh. Thực tế, đó chỉ là sự lựa chọn bất đắc dĩ. Nhưng bây giờ, chính là lòng cô rất muốn rời khỏi nơi này.
“Cô không phải vừa mới xuất viện sao?” Tổng biên tập cau mày, vẻ mặt ôn nhu hiếm thấy.
“Trương Tiểu Du, tôi có nghe nói về chuyện của cô, biết cô bây giờ tâm tình không tốt. Tôi có thể cho cô nghỉ thêm. Trong kỳ nghỉ, cô nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt!”
“Tổng biên tập, tôi rất muốn đi!” Trương Tiểu Du lắc đầu.
Tổng biên tập đưa tay lên chạm vào mấy chục sợi tóc còn sót lại trên đỉnh đầu hói của mình và tha thiết thuyết phục: “Bên Nam Phi cần phải có người ở lại lâu dài, không phải giống như chúng ta trước đây đi công tác ngắn hạn. Phụ nữ đi công tác nước ngoài sẽ rất khổ cực, rất vất vải Và trong hoàn cảnh này, tôi cần cử đi một số phóng viên nam độc thân. Họ không có gánh nặng gia đình, và khả năng thích nghỉ của họ cũng cao hơn. Cô…. “
“Tổng biên tập, tôi rất cương quyết!” Trương Tiểu Du bình tĩnh cùng cương quyết nhìn vào vị lãnh đạo.
Tổng biên tập nhìn thấy điều này, sau một hồi cau mày, rốt cục thở dài một hơi, cố chấp mà gật đầu đồng ý: “Được rồi!”
“Nếu cô đã quyết tâm đi, tôi sẽ không nói thêm. Khi nào thân thể cô bình phục hoàn toàn có thể xuất phát! Tôi sẽ gửi lệnh điều động cho cô. Nếu cô không thể kiên trì ở đó, bất cứ lúc nào có thể gọi điện thoại cho tôi, biết không?”
Cuối cùng tổng biên không yên lòng mà dặn dò, dù sao cũng là quan hệ cấp dưới nhiều năm, tổng biên tập vẫn là cảm thấy không cam lòng.
Từ trước đến giờ, đều là phải nghe những lời khiển trách tức giận của lãnh đạo, Trương Tiểu Du có chút đau lòng, gật đầu nói: “Tôi biết rồi ạ, cám ơn tổng biên tập!”
‘Sau khi nhận được lệnh điều động, Trương Tiểu Du đi ra khỏi văn phòng.