“… Hả?” Lam Ngọc Anh không hiếu.
Trương Tiểu Du nhìn cô, đột nhiên nói: “Ngọc Anh à, tớ sắp kết hôn rồi”
“Kết hôn ứ? Với ai…” Lam Ngọc Anh đờ người.
Ba chữ bác sĩ Sinh còn chưa kịp nói ra, Trương Tiểu Du đã cười nói: “Tớ ở Nam Phi quen biết một người, lần trước lúc chúng ta gọi facetime với nhau, chẳng phải tớ nói muốn giới thiệu một người với cậu sao, sau đó lại bận quá chưa có cơ hội, nhưng không sao, lúc nào tổ chức đám cưới, sẽ mời cả cậu và tổng giám đốc Minh đến tham dự!”
. Lam Ngọc Anh không tin nhìn cô ấy, như đang nghỉ ngờ cô ấy nói đùa.
Trương Tiểu Du giơ tay lên quơ quơ trước mắt cô, cười khúc khích: “Ngọc Anh, sao cậu lại nhìn tớ như vậy chứ, chẳng lẽ tớ lấy chồng cậu không vui hả”
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tớ thấy hơi ngại, dù sao cũng là lần hai rồi, cũng may đối phương không chê tớ, đối với tớ cũng tốt, tớ bằng lòng lầm!”
‘Vui thì vui, nhưng Trịnh Phương Vũ vui vẻ chạy tới, không biết lại định làm gị, thần thần bí bí kéo phù dâu Trương Tiểu Du đi, Lam Ngọc Anh đứng yên thất thần nhìn bạn thân đi xa.
“Làm sao vậy?”
Sau lưng vang lên giọng nói trầm lảng, cô quay đầu lại.
Thấy Hoàng Trường Minh mặc bộ vest màu đen khí vũ hiên ngang đi về phía cô, bên cạnh còn có cả Trần Phong Sinh, thấy anh ta, Lam Ngọc Anh bước nhanh tới, giọng điệu gấp gáp: “Bác sĩ Sinh à, cá nhỏ sắp kết hôn rồi, anh biết không?”
“Ừ Trần Phong Sinh thấp giọng trả lời Cặp mắt đào hoa nhúc nhích, ánh mắt khóa chặt một bóng dáng xinh đẹp đang đứng trong đám người, khoảng cách hơi xa, không thấy rõ biếu cảm.
Hoàng Trường Minh nghe xong cũng thấy ngạc nhiên, vỗ vỗ vai bạn tốt: “Phong Sinh…”
Đoàn người hùng hậu đi từ nhà thờ đến khách sạn trong thành phố, buổi tối còn tiệc đãi khách.
Phòng tân hôn trong khách sạn được trang trí tỉ mi, hình trái tìm được xếp từ cánh hoa trên khăn trải giường màu đỏ, ở giữa còn bày một đôi thiên nga trắng, Hoàng Trường Minh chuyển mắt khỏi cặp thiên nga, nhíu mày oán trách: “Diệp Tấn vẫn tới hả?”
Lam Ngọc Anh dở khóc dở cười Không nhắc tới chuyện này còn đỡ, sau này cô mới biết, thiệp cưới gửi chuyển phát nhanh kia, vốn dĩ không đến tay Diệp Tấn, may là cô còn cẩn thận gửi mail, nhận được cuộc điện thoại chúc mừng với giọng điệu bất ngờ của anh ấy mới biết được anh ấy chưa từng nhận được.
Không cần hỏi cũng biết, không phải gửi sai địa chỉ thì chắc chẳn anh vất đi tồi Gô chọc chọc vào ngực anh: “Đừng nhỏ mọn như vậy chứ!”
“Em yên tâm, buổi tối lúc mời rượu anh ta, anh sẽ uống thêm hai ly!” Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng, ôm cô ngồi xuống giường: “Có mệt không?”
“Có một xíu!” Lam Ngọc Anh gật đầu, cử động chân và cánh tay, đứng lên cảm thán: “Từ trước đến giờ em không nghĩ kết hôn lại mệt như vậy, lần sau…”
“Nói gì đấy!” Hoàng Trường Minh trầm giọng.
Ngẩng đầu thấy trong đôi mắt sâu thẳm của anh lạnh tanh, cô mới ý thức được mình nói sai rồi, ngượng ngùng vò đầu: “Ối, em nói đùa thôi!”
Hoàng Trường Minh dùng sức nhéo nhéo mặt cô, tỏ vẻ uy hiếp, sau đó cúi đầu nhìn: “Còn ba tiếng nữa tiệc mới bät đầu, nếu mệt thì nghỉ chút đi, khi nào tới giờ anh gọi em, đến lúc đó để thợ trang điểm đến giúp em thay đồ!”
“Vâng!” Lam Ngọc Anh gật đầu, được anh đặt nằm xuống gối, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cô căn môi nói: “Đúng rồi, ông xã, lúc em vào thang máy, hình như nghe thấy cô và Phương Vũ bàn bạc muốn nháo động phòng…”
Người cô này tất nhiên là ám chỉ cô của Hoàng Trường Minh, người lớn chỉ có bà ấy mới làm ra mấy chuyện này!
Hoàng Trường Minh nghe thấy vậy, khẽ nhếch môi Lam Ngọc Anh lo lắng: “… Làm sao bây giờ?”
Hoàng Trường Minh nhướng mắt, không hề sợ: “Không sao, đến lúc đó anh giả say”