“Anh không hề đụng vào cô ấy sao?” Lam Ngọc Anh kinh ngạc nhìn anh. “Ừ” Hoàng Trường Minh cong môi.
Lam Ngọc Anh chớp mắt, không dám tin cũng không dám xác định. Cô hỏi tiếp: “Suốt bốn năm qua, đến tận bây giờ... cũng chưa từng sao?” “Ừ” Hoàng Trường Minh chỉ đáp một chữ như lần trước. “Vậy... sao cô ấy lại nói thế?” Lam Ngọc Anh nói đến đây thì ngừng lại, đột nhiên hiểu ra.
Từ trước đến giờ Hoàng Trường Minh là người nói một là một hai là hai, anh khinh thường việc phủ nhận những việc mình đã làm, thế nên cô tin lời anh nói. Vậy đáp án chỉ có một, đó là Lê Tuyết Trinh cố ý lừa cô.
Giọng nói trầm tĩnh của Hoàng Trường Minh tiếp tục vang lên, mỗi từ mỗi chữ đều như muốn phả thẳng lên mặt cô: “Không hề nắm tay cô ấy, không hề hôn cô ấy, lại càng không hề ngủ với cô ấy đêm nào, cô còn gì nghi ngờ không?”
Lam Ngọc Anh nghe thấy mấy chữ “ngủ” với “đêm nào”, cô cứ cảm thấy anh muốn ám chỉ gì đó. “Không còn. Cô lúng túng quay mặt ra chỗ khác.
Dường như Hoàng Trường Minh không định buông tha cô dễ dàng như thế, nói năng rất có thâm ý sâu xa: “Tôi có thể ngủ với người phụ nữ khác hay không, trước giờ không phải cô là người rõ nhất sao?” " Lam Ngọc Anh cắn môi.
Nếu là trước đây, có thể cô sẽ không nghĩ như thế.
Trong bốn năm nay, nếu như anh nói chưa từng đụng đến Lê Tuyết Trinh, lại biết quan hệ mẹ con giữa cô và bánh bao nhỏ, mấy ý nghĩ liên quan đến tình một đêm hoặc tình nhân đều sụp đổ hết. Vậy là anh vẫn giống như trước kia, chỉ cứng lên với một mình cô.
Lâm Ngọc Anh rũ mi, hơi thở có phần rối loạn. “Có còn tức giận nữa không?” Hoàng Trường Minh nhướn mày nhìn cô. “Tôi tức giận lúc nào chứ." Lam Ngọc Anh xấu hổ đáp. Hoàng Trường Minh liếc mắt xuống vali dưới chân cô “Thế có đi nữa không?” “.” Lam Ngọc Anh không hề lên tiếng.
Bị ánh mắt anh nhìn chăm chú ở cự li gần như vậy khiến cả người cô thấy mất tự nhiên, định tránh sang bên cạnh nhưng lại quên mất còn chiếc vali đang mở ra, lúc cô giơ chân không may đạp phải, cả người như ngã về phía sau.
Nhưng cô lại không hề ngã sấp xuống hay va vào đâu cả, bởi vì một cánh tay rắn chắc đã ôm chặt cô từ lâu. Đôi tay Lam Ngọc Anh vô thức đưa lên, vừa hay đặt trên ngực anh.
Từ dưới lòng bàn tay có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc cùng nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Thình thịch, thình thịch.
Lam Ngọc Anh cảm giác hơi thở của mình càng ngày càng loạn. Gương mặt cương nghị phóng to trước mắt, hơn nữa còn càng ngày càng gần, gần đến mức nhìn thấy hầu kết nhỏ lên, thấy một ít râu lún phún trên cầm.
Trong mắt Hoàng Trường Minh lóe lên một tia bỡn cợt: “Lần này cô có thể nhắm mắt lại. “ “ Bị anh trêu chọc, gương mặt Lam Ngọc Anh thoảng chốc đỏ ửng lên.
Cái đỏ ấy lan dần đến vành i rồi tới sau cỏ như bụi có dần sinh sôi. "Cô Ngọc Anh ơi!”
Giọng nói trẻ con ngọt ngào dễ thương truyền đến.
Hai người nhanh chóng tách nhau ra, đồng thời đứng ngay ngắn, một thân hình bé nhỏ chạy vào phòng.
Trên miệng bánh bao nhỏ còn dính một ít vụn bánh mì chưa lau sạch, chạy ào vào vào ôm lấy đầu gối cô, gương mặt nhỏ ngẩng lên, lo lắng hỏi: "Cô có thấy không khỏe ở đầu không, có phải cô ốm không?”
Ngay sau đó lại luồn đôi tay nhỏ vào túi, lục tới lục lui rồi lôi ra một viên kẹo màu cam: “Cháu cho cô kẹo này, mỗi lần cháu ốm chỉ cần ăn kẹo là sẽ khỏe lên” “Cảm cục cưng nhé!” Lam Ngọc Anh cúi người xuống. * “Hi hi. Bánh bao nhỏ cười thẹn.
Hoàng Trường Minh đứng bên cạnh nhìn hành động giữa hai mẹ con, cố ý phá vỡ bầu không khí "Đậu Đậu này, cô Ngọc Anh của con vừa nói sẽ không ở đây nữa Anh thậm chí còn giơ chân đá nhẹ vào cái vali đang mở như để chứng minh.
Lam Ngọc Anh nghe thể thì đứng thẳng người lại, căng thẳng.
Người đàn ông này!
Thế mà lại đi mách lẻo với con trai
Quả nhiên sau khi bánh bao nhỏ nghe được tin tức như sét đánh giữa trời quang ấy thì nước mắt tức khắc rơi đầy mặt: “Cô Ngọc Anh.
Lam Ngọc Anh vô cùng bối rối, cô không tìm thấy giấy ăn, tay chân luống cuống lấy tay áo lau nước mắt cho bánh bao nhỏ, nhẹ giọng dỗ: “Không phải đâu cục cưng, cháu đừng khóc, cô chỉ nói đùa thể thôi! Cô sẽ không đi đâu, sẽ tiếp tục ở đây...
Câu cuối ấy không chỉ nói cho mình bánh bao nhỏ mà còn là cho Hoàng Trường Minh nữa, coi như trả lời câu hỏi của anh. “Bánh bao nhỏ, cháu đừng quên, chúng ta đã ngoéo tay rồi mà!” Lam Ngọc Anh giơ ngón tay út ra hiệu.
Bánh bao nhỏ nghe thế thì yên lặng gật đầu, sau đó giang hai cánh tay nhỏ về phía Lam Ngọc Anh, sụt sịt nói: “Cô Ngọc Anh, ôm cháu đi.
Lam Ngọc Anh lập tức ôm bánh bao nhỏ vào lòng, thơm lên hai bên má của bé.
Sự tình đã giải quyết ổn thỏa, Hoàng Trường Minh liếc mắt qua: "Tôi đi làm, cô ở nhà trông thằng bé cho tốt.” “Tôi biết rồi.” Giọng Lam Ngọc Anh trầm lại. Xem ra thời gian ở chung như này còn phải tiếp tục thêm.
Buổi chiều, tại cửa hàng bách hóa
Tay trái Lam Ngọc Anh nằm tay bánh bao bao nhỏ, tay phải kéo Trương Tiểu Du, sau khi uống trà chiều ở quán trà trên tầng xong thì xuống tầng dưới dạo siêu thị.
Lúc gặp nhau, hai người không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.
Vốn tưởng cùng nhau sang nước ngoài sinh sống không ngờ cuối cùng lại chẳng ai rời đi.
Trương Tiểu Du nhìn bánh bao nhỏ đang mải mê chọn đồ chơi ở phía trước, bất giác than nhẹ: “Ngọc Anh à, như này bất ngờ quá, đến giờ tớ còn không dám tin ấy! Cậu chủ nhỏ nhà họ Hoàng lại là con của cậu, từ bụng cậu sinh ra! Tớ nói chứ, sao nó lại thân thiết với cậu nhưu vậy, hóa ra hai người có quan hệ máu mủ, vậy thì mọi chuyện đều sáng tỏ, đó là thiên tính của tình mẫu tử mà!”
Trước đây lúc có thai, cô không hề nói cho ai ngoài Yến Phong cả. Sau này ra nước ngoài lại không giữ được con, vì là chuyện đau lòng nên khi quay lại cô cũng không muốn nhắc đến với bạn thân, nhưng giờ thì không còn gì phải giấu nữa. “Tớ cũng giống cậu, nhiều khi tỉnh dậy lúc sáng sớm nhìn thấy Đậu Đậu tớ vẫn thấy đây không phải sự thật. Nhưng nó là thật, may làm sao. Tớ rất cảm kích ông trời. Lam Ngọc Anh nhìn về phía bánh bao nhỏ, gương mặt trở nên dịu dàng hơn, sau đó cô lại nhìn về phía bạn thân: “Cậu thì sao, đứa nhóc trong bụng dạo này có giày vò cậu nữa không?” “Đỡ hơn nhiều rồi!” Trương Tiểu Du tủm tỉm cười, sau đó chợt thốt: “Cầm thú tìm một chuyên gia trong khoa phụ sản, rất có kinh nghiệm...
Giọng nói càng đến cuối càng nhỏ lại, trên mặt cũng bất giác đỏ lên.
Lam Ngọc Anh không trêu nữa, cười cười vỗ nhẹ lên tay cô ấy.
Từ sâu trong đáy lòng cô vẫn hy vọng Trương Tiểu Du và Trần Phong Sinh có thể quay lại với nhau lần nữa, cô cứ cảm thấy hai người có bốn năm hôn nhân, nếu từ nay thành người lạ, vậy quả có phần đáng tiếc.
Bánh bao nhỏ đang xoắn xuýt giữa hai chiếc máy bay điều khiển, chạy tới nhờ cô giúp.
Lam Ngọc Anh giúp cậu bé chọn một cái, bánh bao nhỏ cười tươi, vui vẻ đặt chiếc vừa chọn vào giỏ đồ, lại nhanh chân đi cất chiếc kia về chỗ cũ.
Trương Tiểu Du nhân lúc bánh bao nhỏ chạy đi mới hỏi: "Ngọc Anh, vậy cậu với tổng giám đốc Hoàng định thế nào?"