Lam Ngọc Anh cau mày: “Cô Tuyết Trinh”
Như thể cảm nhận được sự phản kháng của cô, bánh bao nhỏ đang được cô dắt tay bỗng ngẩng đầu lên và mềm mại hô một tiếng: “Cô Ngọc Anh!”
Ngay lập tức, cậu bé đứng trước mặt cô với hai má phồng lên, đôi mắt to đen như quả nho trừng Lê Tuyết Trinh với vẻ đầy phòng bị, như thể đang bảo vệ cô.
Lam Ngọc Anh nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, không nhịn được mà đưa tay lên xoa đầu cậu bé.
Lê Tuyết Trinh nhìn thấy cảnh hai mẹ con ân cần hiếu thảo như vậy, vẻ mặt trở nên đứng hình mất mấy giây, nhưng dù sao thì cô ta cũng là người giỏi che giấu lòng mình, chẳng mấy chốc đã trở lại với dáng vẻ bình thường, lộ ra hai lúm đồng tiền: “Cô Ngọc Anh, tôi thật sự rất hâm mộ cô!”
“Về điểm gì?” Lam Ngọc Anh hé miệng hỏi.
“Vì cô mà Trường Minh đã từ bỏ giới kinh doanh khi mới chỉ ở độ tuổi này, ngay cả chức vị Tổng giám đốc Hoàng Oanh mà cũng không cần, sức hấp dẫn của cô thật sự rất lớn! Những hành vi như không yêu giang sơn mà chỉ yêu mỹ nhân, có phải cô cũng cảm thấy rất cảm động hay không?” Sau khi nói xong lời cuối cùng, Lê Tuyết Trinh cảm thấy hàm răng của mình sắp bị nghiền nát vì ghen ghét.
Lam Ngọc Anh chỉ nói: “Đó là chuyện của chúng tôi” Bánh bao nhỏ nhìn về hướng thang máy và đột nhiên gọi: “Bố ơi!”
Khi hai người vừa nhìn sang thì thấy bóng dáng cao lớn của Hoàng Trường Minh đang đi thẳng tới đây, nhưng lại không đi về phía hai mẹ con cô, cho dù ở gần như vậy, nhưng ánh mắt của anh cũng không hề dừng lại trên người Lê Tuyết Trinh.
“Trường Minh!” Lê Tuyết Trinh chỉ có thể nhẹ giọng nói một mình.
Đôi mắt tĩnh mịch và sâu thẳm của Hoàng Trường Minh đảo qua, nhưng anh chỉ nói: “Ừ, tôi đã từng chào hỏi Lê Tuyền rồi, lần sau tôi sẽ cho người gửi tài liệu báo cáo đến, cô không cần phải đích thân đến đây đâu.
Sau khi nói xong, anh còn không đợi câu trả lời của cô ta mà trực tiếp củi người, một tay ôm con trai vào lòng, bàn tay còn lại thì nắm lấy tay Lam Ngọc Anh, sau đó đi ra ngoài tòa nhà mà không hề ngoảnh đầu lại.
Lê Tuyết Trinh cắn chặt hàm răng sau, phải cố gắng lắm mới giúp nụ cười trên gương mặt trông tao nhã và không chút ảnh hưởng nào.
Cô ta cứng đờ nhìn theo bóng lưng của bọn họ, không biết bọn họ đang nói cái gì, mà từ xa cô ta vẫn có thể nhìn thấy độ cong trên cánh môi của Hoàng Trường Minh.
Trong đại sảnh cũng có rất nhiều người dừng lại và nhìn theo hướng mà cô ta đang nhìn, nhưng tất cả bọn họ đều lộ ra vẻ ghen tị, toàn bộ không có chỗ nào là không kích thích cô ta. Dường như những ánh mắt đó cũng nói rằng bọn họ là một gia đình ba người hạnh phúc, mặc dù bọn họ quả thực là như vậy.
Cho đến tận khi hình bóng kia biến mất, cô ta mới không cam lòng thu hồi ánh mắt.
Lê Tuyết Trinh không lập tức rời đi, mà là xoay người quay trở lại, đúng lúc thang máy lại chậm rãi đến, bên trong có người lần lượt đi ra, cô đứng ở nơi đó đợi mấy giây, sau đó chủ động đi về phía một người trong số đó, lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào và nói: “Thành Vân, chúng ta cùng đi ăn đi!”
Rời khỏi Hoàng Oanh, Đậu Đậu được đặt ngồi vào ghế sau.
Hoàng Trường Minh củi đầu thắt dây an toàn cẩn thận rồi nói: “Hôm nay cô ta tới công ty, anh không gặp cô ta!”
“Ừ” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Vừa rồi cô đã thấy Lê Tuyết Trinh, anh đã giải quyết sạch sẽ mối quan hệ đó, bây giờ mỗi câu nói đều rất cẩn thận, chỉ sợ rằng cô sẽ để ý.
Nghĩ vậy, cô khóe miệng cô khẽ cong lên, nhìn anh cười.