Cảm giác đau đớn bông đánh úp lại, lúc này cô mới bất giác phát hiện ra vết thương trên chân mình bị đụng phải, chắc là vừa rồi do bị hai tên côn đồ ép lùi về phía sau, cô đã không cấn thận đụng vào thùng rác cho nên mới va vào vết thương, khó trách vừa rồi lúc được dìu đứng dậy thì cô cứ cảm thấy rất cố sức, Cô nhịn xuống đau đớn, lắc đầu nói: “Không sao..”
Một giây sau khi dứt lời, cả người Trương Tiếu Du bỗng nhiên bay lên, nháy mất thân thể mất đi trọng tâm, chỉ có thể theo bản năng gi tay ôm lấy cổ Trần Phong Sinh.
“Cầm Thú, anh định làm gì?” Cô cản môi hỏi.
Trần Phong Sinh lườm cô một cái, sải bước rời đi: “Đến bệnh viện!”
Trương Tiểu Du nghe vậy, vội vàng lắc đầu khéo léo từ chối nói: “Không cần, tôi không sao, chắc chỉ bị vẹo chân thôi, vấn đề nhỏ, trở về chườm nóng một chút đến ngày mai sẽ tốt thôi! Anh đặt tôi xuống trước đi, bản thân tôi có thế tự.
“Em là bác sĩ hay anh là bác sĩ?” Trần Phong Sinh nhíu mày hỏi lại, bước chân cũng không hề dừng lại Cánh tay khỏe mạnh của anh ra sức ôm chặt cô, ôm cô tầm 45 kg mà.
không hề thở gấp chút nào, thậm chí trên đường nhiều lân còn có thể xếch cô lên, mà cô vì không có chỗ nào khác để đặt tay cho nên cũng chỉ có thể bị ép ôm lấy cổ anh.
Đã rất lâu cô không gần anh như vậy, đường cong sườn mặt anh vẫn góc cạnh rõ ràng, vô cùng điển trai, trên cái cảm còn có thể thấy rõ mấy cái râu lún phún mới mọc.
Trương Tiểu Du bỗng nhiên nhớ tới từng có một lần, dường như cũng là ban đêm thế này, bởi vì có liên quan đến bạn trai trước Ngô Huỳnh Đông cho nên trong lúc vô ý cô có nhắc đến câu nào đó khiến anh không vui, bị anh thả xuống từ trên lưng, sau đó lại một lân nữa được ôm lên kiếu công chúa, khi ấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai: Thế cậu ta có từng ôm em như vầy hay không?
Hình ảnh như lồng vào nhau, chuyện chỉ tựa như mới hôm qua, cô dùng lực nhầm mắt lại Trương Tiểu Du, đừng nghĩ đến nữa!
Trên con đường nhỏ thật dài, vẫn là chân anh dài, chỉ trong nháy mắt đã đi ra ngoài, sau khi băng qua đường kẻ vạch dành cho người đi bộ, anh không nói một lời đã nhét cô vào chỗ ghế lái phụ của Cayenne.
Trương Tiểu Du ngay cả cơ hội phản bác cũng không có, dây an toàn đã bị ài lên Sau đó cửa xe đóng lại, cô em họ Chu Thị Linh đi theo phía sau vẻ mặt không biết chuyện gì nhìn về phía cô mà nháy mắt ra hiệu, cô vô lực nâng tay đỡ trán.
Bệnh viện vào buổi tối có rất ít người, trong phòng khám gáp chỉ có hai ba bệnh nhân đang ở trên ghế truyền dịch, ngâu nhiên có nhân viên y tế đi qua đại sảnh, nhìn thấy anh đã thay quần áo bình thường thì vẫn cung kính chào một tiếng bác sĩ Sinh như cũ.
Trương Tiểu Du bị anh đặt ở trên ghế, còn đang cau mày nói: “Chắc chỉ bị trật chân thôi, thật sự không cần phải đến bệnh viện đâu!”
“Đợi ở chỗ này, anh đi đăng ký!” Trần Phong Sinh nói thẳng, sau đó lập tức nhìn sang Chu Thị Linh ở bên, dặn một câu: “Linh ơi, em giúp anh chăm sóc chị em trước nhét”
“Vâng ạt” Chu Thị Linh vui vẻ đồng ý.
Nhìn bóng dáng cao ngất kia biến mất ở trong tầm mắt, Trương Tiểu Du liếm khóe môi nói với em họ: “Không phải chị bảo em đi gọi bảo vệ ở cổng khu chung cư sao, sao anh ấy lại tới đây được? Là em gọi điện thoại cho anh ấy à?”
Câu nói kế tiếp, cô vừa hỏi xong liền phủ định luôn trong lòng, bởi vỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cho dù anh có mọc cánh cũng không thể bay tới kịp.
Chu Thị Linh gãi đầu, trả lời: “Chị nói anh rể sao, em không gọi mà! Lúc em.
chạy đến con phố đối diện thì liền thấy chiếc Cayenne kia của anh rế đang đỗ.
ngay trước cổng khu chung cư, hơn nữa còn đang nói chuyện với bảo vệ Phạm Ân đót”
Trương Tiểu Du ngơ ngẩn.
“Chị, lúc chị vì sợ hãi mà nhầm chặt mắt không thấy được gì, chị không biết anh rể đẹp trai thế nào đâu!”