Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 764


“… Lam Ngọc Anh khịt khịt mũi, sau đó vội vàng dụi dụi mắt.


Cô không hề cố ý như vậy đâu, chỉ là trong lúc hôn môi triền miên với anh, cô không kìm được bị thương nên rơi lệ mà thôi.


Cô như vậy càng khiến anh cảm thấy đau lòng hơn cả lúc cô rơi lệ, Hoàng Trường Minh không thể nghiêng người được, anh đành phải để cô gối lên cánh tay trái chỉ bị thương ở lòng bàn tay của mình, sau đó vuốt ve mái tóc dài của cô: “Có phải vẫn còn rất sợ hãi hay không?”


Lam Ngọc Anh không hề lên tiếng, nhưng cơ thể của cô lại run rẩy trong lồng ngực của anh.


Sau khi Trợ lý Phan Duy gọi điện thoại tới và tìm được vị trí của cô, anh gần như giẫm chân ga hết cỡ, lái xe hướng về phía con đường ra ngoại ô, đi được một hồi anh mới phát hiện đây là một khu vực hoang vắng và thưa thớt dân cư, chỉ có một nhà kho cũ bị bỏ hoang.


Sau đó, Hoàng Trường Minh lại tìm thấy điện thoại di động của cô trong bụi cỏ.


Anh nhảy từ trên xe xuống, đi từng bước về phía nhà kho, mỗi bước đi đều kinh hãi và run rẩy.


Khi anh phá cánh cửa sắt ra, ánh đèn bên trong rất mờ mịt, có thể lờ mờ nghe thấy được giọng nói mơ hồ của cô, sau đó có năm tên đàn ông vây xung quanh cô, không biết cô đã xảy ra chuyện gì, bởi vì tầm nhìn của anh đã bị chặn lại, ngoại trừ âm thanh ra thì anh chỉ có thể nhìn thấy hai chân cô bị tên đàn ông cầm chặt.


Đêm qua hai người vừa mây mưa cùng nhau xong. Anh yêu thương cô mãnh liệt, cuối cùng đến tận lúc thể lực của cô không chống đỡ nổi được nữa, lúc đó anh mới miễn cưỡng tha cho cô, vậy mà bây giờ cô lại bị bọn côn đồ đó đè xuống đất.


Hoàng Trường Minh không biết mình đã nỗ lực bao nhiêu mới miễn cưỡng có thể ổn định được cơ thể của mình, lúc đó trong đầu của anh không có bất kỳ suy nghĩ gì khác, chỉ có một. Đó chính là cho dù cô có bị người khác cưỡng hiếp hay không, thì anh vẫn muốn cô! Trái tim dành cho cô cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào!


Yết hầu của Hoàng Trường Minh không ngừng chuyển động lên xuống, đôi môi mỏng khẽ hôn lên hàng lông mi đang run rẩy của cô một cách dịu dàng nhất: “Mọi chuyện đã qua rồi!”


“Vâng.” Giọng nói của Lam Ngọc Anh trở nên nghẹn ngào.


Giọng nói trầm ổn của anh xuyên vào trong lỗ tai, còn cả sức lực ấm áp từ cánh tay của anh truyền đến, tất cả đều giúp cô bước ra khỏi cảnh tượng trong cơn ác mộng từng chút từng chút một, không còn sợ hãi, cũng không còn hoảng sợ nữa.


Anh tựa như đang dỗ trẻ con vậy, vô cùng kiên nhẫn mà vỗ nhẹ lên tấm lưng của cô.


Sau khi xác định tâm trạng của cô đã tốt hơn rồi, lúc này Hoàng Trường Minh mới liếc nhìn đồng hồ báo thức điện tử trên tủ đầu giường: “Cũng đã khuya rồi, đi ngủ đi!” Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng “vâng” một tiếng, sau đó nhắm mắt lại.


Nhưng không lâu sau, cô lại không nhịn được nữa mà mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy anh vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, đôi mắt sâu thẳm tĩnh mịch đang tập trung nhìn vào mình, tựa như muốn đợi đến khi cô ngủ say thì mới ngủ tiếp.


Trong lòng cô chợt cảm thấy ấm áp, hơn nữa còn rất ngọt ngào.


“Không ngủ mà nhìn anh làm gì?” Hoàng Trường Minh vươn tay sờ lên hàng lông mi của cô, trong mắt lập tức lóe lên tia sáng ranh mãnh: “Nếu em còn nhìn nữa, thì anh cũng không thể làm với em đâu.”


“… Lam Ngọc Anh đỏ bừng cả mặt.


Cái gì cùng cái gì chứ?


Cô nghĩ vậy lúc nào chứ.


Biết rằng mình không thể nói lại anh, nên Lam Ngọc Anh xấu hổ nhắm mắt lại, bởi vì căn bản là cả đêm qua cô đều không ngủ nên rất nhanh sau đó cô đã chìm vào giấc ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK