Trương Tiểu Du có phần hài hước, tay trái cầm chiếc khăn và tay phải cầm đôi tất nhỏ mà chỉ có trẻ sơ sinh mới đeo vừa.
“Ừ!” Trần Phong Sinh mỉm cười cong môi đáp. “Sao thế?”
Trương Tiểu Du gần như tức ói máu.
Khóe miệng giật giật một hồi, nghiến răng đáp: “…không sao cải!”
Trần Phong Sinh khoanh tay trước ngực, rảnh rỗi nhìn cô.
Gấp chiếc khăn lại, bỏ đôi tất vào, đặt xuống, Trương Tiểu Du rầu íĩ nói: Em về phòng thay quần áo đây!”
Nghe tiếng vo ve của chiếc máy hút mùi trong phòng bếp, cô ôm bộ quần áo ở nhà ngồi bịch xuống cuối giường Cô còn tưởng rắng khăn quảng cổ là món quà sinh nhật.
Hóa ra chỉ là tự cô nhiều mộng tưởng, Trương Tiểu Du vô cùng sầu não.
Quả nhiên, sau khi có con mọi sự quan tâm của người đàn ông đều dành cho đứa trẻ, đừng nói là đan khăn đan tất cho con, đến cả sinh nhật của cô Trần Phong Sinh chắc chản cũng đã quên mất rồi!
Đây là con còn chưa sinh ra, sau khi con sinh ra rồi phải chăng cô sẽ hoàn toàn bị bỏ quên?
Trương Tiểu Du tủi thân nghĩ, không thể nào chấp nhận được sự thật những tháng ngày như thế.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tiếng máy hút mùi không còn kêu nữa, có tiếng bước chân đều đặn từ xa tiến lại gần, Trần Phong Sinh với thân hình cao lớn xuất hiện trước cửa phòng ngủ, gõ ngón tay lên cửa: “Cá vàng nhỏ, ăn cơm thôi!”
“Vâng” Trương Tiểu Du uể oải trả lời.
Bước vào phòng ăn, mùi thức ăn nóng hổi thoảng qua nơi đầu mũi.
Có bốn món ăn và một món súp trên bàn, mỗi món đều có màu sắc tỉnh tế và đẹp mắt. Nếu không biết còn sẽ nghĩ đó là do một đầu bếp từ một nhà hàng Michelin chế biến.
Bị ảnh hưởng bởi tâm trạng ban đầu nên Trương Tiểu Du không còn cảm giác ngon miệng. Một lúc sau cô mới cầm đũa lên, uể oải gắp một vài miếng cơm trắng.
Trần Phong Sinh ngồi đối diện cô, làm sao có thể không phát hiện ra điều này: “Em thấy không khỏe chỗ nào?”
“Đâu có!” Trương Tiếu Du lắc đầu, cong môi trả l cảm giác thèm ăn, có lẽ buổi trưa em đã ăn quá nhiều!”
“Đừng ăn nguyên cơm, ăn thêm chút thức ăn đi!” Trần Phong Sinh đưa đữa gắp một miếng thịt bò vào bát ô.
‘Chỉ là em không có “Không muốn ăn!” Trương Tiểu Du từ chối Trần Phong Sinh nhỉu mày, trầm giọng nói: “Để con hấp thu đủ chất dinh dưỡng, em vẫn nên ăn thêm một chút!”
“Em biết rồi!” Trương Tiểu Du miễn cưỡng đưa miếng thịt bò vào miệng.
Thịt bò được ninh trong nồi áp suất, mềm, ngon ngọt, độ nóng vừa phải, không quá mềm, không quá cứng, rất vừa miệng, lại rất thơm, nhưng Trương.
Tiểu Du nhai trong miệng lại cảm thấy có vị chua.
Cô nuốt miếng thịt một cách khó khăn, và không ăn thêm một miếng nào nữa.
Sau khi ăn xong bát cơm trong im lặng, Trương Tiểu Du muốn trở về phòng ngủ.
“Đợi một lát!”
Trần Phong Sinh đưa tay cản cô, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Trương Tiểu Du không bưồn để ý đến anh, chống cảm ủ rũ.
Dường như nghe thấy tiếng đóng mở cửa tủ, sau đó Trần Phong Sinh với dáng người cao lớn bước lại gần, anh gọi tên cô, Trương Tiểu Du chậm rãi ngẩng đầu lên thấy trên tay anh đang cầm một chiếc bánh kem.
Chiếc bánh kem hình trái tim được đặt trước mặt cô, Trần Phong Sinh cong ánh vừa mới nướng xong, giờ chỉ cần cảm nến vào là có thể ước được môi: rồi!”
Trương Tiểu Du ngạc nhiên nhìn đôi bàn tay mảnh mai như ngọc kia, lần lượt cắm những ngọn nến đủ màu vào khe hở giữa các loại quả, tròn mắt ngạc hiên, sự bực bội vừa rồi lập tức biến mất: “Em tưởng rằng anh đã quên mất rồi”