Nhà họ Diệp là một gia đình khoa bảng nên cũng rất quan tâm đến nghệ thuật. Ghế ngồi đều là ghế VIP từ trên sân khấu gần nhất có thể thấy rõ màu của đàn Cello.
Đây là lần đầu tiên Trương Tiểu Du đến một buổi hòa nhạc. Cô ấy lặng lẽ đếm nhạc cụ trên sân khấu dường như cô ấy có thể đếm được tất cả trăm loại nhạc cụ. Cô ấy không hiểu gì cả và cô ấy cũng không biết về nhưng thứ đó nhiều lắm. Lúc đầu không mất nhiều thời gian. Chỉ hơi buồn ngủ Nhưng nghĩ đến trách nhiệm quan trọng của mình và cả nhà họ Diệp cũng ở đó. Lại ngồi ở hàng ghế đầu sát sân khấu để tránh mất lịch sự cô đã thức trắng không để mình ngủ quên. Bởi vì là một buổi biểu diễn quy mô lớn thời gian rất dài lại có ca hát ở giữa kéo dài hơn ba tiếng đông hồ cuối cùng hoàng hôn bên ngoài chỉ còn lại một chút chân trời. Trương Tiểu Du đỡ bà nội Diệp và dìu bà lên xe trước.
Khi người khác không chú ý cô thầm ngáp trong đó khó mà chịu đựng được. Cô lấy điện thoại ra khỏi túi nói xong sẽ gọi cho anh, nhưng không ngờ màn hình tối đen không có tín hiệu phản hồi không biết khi nào đã hết pin. Lúc này bà Dịch mới mở cửa xe nói với bọn họ trước khi ngồi vào: “Ö chúng ta bắt xe gia đình trở về đi. Con tiền Tiểu Du đi nhân tiện ta có một cuộc họp.”
Dịch Kỳ Nhiên đi đến bên cạnh cô “Tiểu Ngư bắt taxi ở đây không dễ anh sẽ đưa em về”
Trương Tiểu Du liếc nhìn những chiếc taxi chật cứng hành khách trong giờ cao điểm buổi tối. Người nhà họ Diệp vẫn đang quan sát họ cô gật đầu đồng ý: “Được rồi Cuối cùng cô đã ở trên chiếc BMW của Dịch Kỳ Nhiên về nhà. Vì vẫn đang trong thời gian cao điểm buổi tối nên phương tiện lưu thông tương đối chậm trên đường đã xảy ra hai vụ tắc đường kéo dài. Bốn mươi phút sau BMW cuối cùng cũng lái xe đến một khu chung cư ở Lâm Giang như lời cô nói. Khi Dịch Kỳ Nhiên ngồi trên ghế lái định nghiêng đầu hỏi đây là chiếc nào. Phát hiện mình đã ngủ gật với tư thế nghiêng đầu ở đó từ lúc nào.
Buổi biểu diễn buổi chiều cô ấy chịu đựng quá lâu mí mắt cũng không ngủ.
Sau khi lên xe Trương Tiểu Du đã buồn ngủ. Trong lúc tắc đường cô dựa vào ghế ngủ thiếp đi không có chuyện gì xảy ra. Dịch Kỳ Nhiên cho xe chạy chậm lại và dừng tạm bên lề đường. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Cá nhỏ?” Anh ngập ngừng hỏi nhưng không nhận được phản hồi.
Trương Tiểu Du ngồi ở đó nửa khuôn mặt nghiêng về phía cửa sổ xe hai mắt nhảm nghiền lông mi dài khẽ rơi xuống, dường như đang ngủ rất say. Hai tay ôm trước mặt giống như một đứa trẻ đang ngủ say bất tỉnh. Giờ phút này mặt trời lặn đã khuất hẳn khuôn mặt cô. Tuy không có hồng hào nhưng vẫn trong trẻo như pha lê mạch máu dưới làn da mỏng dường như hiện rõ. Trên người còn có mùi thơm tự nhiên. Đôi tay cầm vô lăng của Dịch Kỳ Nhiên hơi siết chặt. Cô ở ngay bên cạnh anh ánh mắt anh như bị hút hồn nhìn không rời mắt được. Lúc trước khi cô còn là vợ chưa cưới của anh anh vẫn có thể nắm tay hôn lên trán cô như bình thường. Thậm chí còn hôn lên môi cô một cái mặc dù anh sợ cô sẽ chống lại sự phản kháng của mình.
Khóe miệng Dịch Kỳ Nhiên mấp máy anh gọi to: “Cá nhỏ đến lúc dậy rồi?”
Cô vẫn giữ nguyên tư thế đó không nhúc nhích. anh không kêu một tiếng nào nữa vì sợ đánh thức cô, chỉ nhìn một lúc không biết đã bao lâu rồi như thể bị cái gì đó mê hoặc anh không thể không nghiêng người. Lần này ánh mắt ấm áp của anh rơi vào đôi môi đỏ mọng của cô. Màu son hồng nhạt rất hợp với màu da của cô cô. Cho dù là lúc này khép lại cũng thật quyến rũ tựa như một đóa hồng mai đang nở rộ khiến người ta muốn hái. Một khi ý tưởng này sinh sôi nó sẽ trở nên xấu xa ngoài tầm kiểm soát 10 cm 5 cm. Gần như chỉ một chút thôi Dịch Kỳ Nhiên đã có thể chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô. Đột nhiên Trương Tiểu Du mở mắt.
Thân thể Dịch Kỳ Nhiên cứng đờ. Khuôn mặt của Trình Tiểu Du gần như mất thời gian nhanh nhất lướt qua anh đưa tay chạm vào khóa dây an toàn. Sau đó ngồi trở lại vị trí của mình cố gắng che đậy và nói: “Chà anh đang suy nghĩ. Em cần cởi dây an toàn. “
“..” Trương Tiểu Du ngáp một cái.
Cô vừa mới tỉnh dậy trong mắt vẫn còn sót lại cảm giác xót xa l, phản ứng của cô dường như có chút chậm chạp.
Quên nhìn ra ngoài cửa sổ xe rồi lại nhìn anh “Kỳ Nhiên đến rồi à?”
“Ừ! Dịch Kỳ Nhiên hẳng giọng một lần nữa. Làm ra vẻ tự nhiên nhất có thể nở một nụ cười dịu dàng như thường lệ: “Em ngủ rồi, anh không biết em ở tòa nhà nào nên anh tạm thời đậu xe bên đường” Sau khi xác nhận những tòa nhà quen thuộc xung quanh Trương Tiểu Du nhìn thoáng qua lối vào của cổng “Cứ ở đây đi. Hôm nay ước gì có thể tiên anh về . Em về trước đây . Trên đường đi cũng cẩn t “Được rồi em về cẩn thận” Dịch Kỳ Nhiên nhếch môi với giọng điệu mất mát khó nhận ra.
Trương Tiểu Du gật đầu cầm lấy túi và đẩy cửa xe ra sau đó tươi cười vẫy tay chào tạm biệt anh. Nhìn chiếc BMW màu nâu hòa vào dòng xe cộ cô bước vào cộng đồng. Mới đi được hai bước cô đột nhiên dừng lại sau đó quay đầu nhìn chiếc BMW đang mờ dần. Làn gió buổi tối thổi vào mát lạnh, cô lập tức mất ngủ đầu óc tỉnh táo hơn. Nhớ lại cảnh vừa mới ngủ dậy. Dịch Kỳ Nhiên dường như muốn… hôn lén cô?