“Đậu Đậu ngủ rồi à?” Hoàng Trường Minh vừa nghe liền nói.
“Ừm, mới ngủ xong… Lam Ngọc Anh cúi đầu liếc qua con trai.
Cô vừa mới nói xong, Hoàng Trường Minh liên tiếp lời: “Vậy em ra đây đi, anh có cái này cho em xem..
“Cái gì vậy?” Lam Ngọc Anh nhíu mày.
“Em xem xong là biết.” Hoàng Trường Minh dừng ngay điểm mấu chốt.
“Hay là ngày mai rồi xem đi…” Lam Ngọc Anh không có đồng ý ngay.
“Anh đợi em ở phòng khách dưới tầng” Hoàng Trường Minh chỉ vứt lại một câu rồi tắt máy.
Nằm trên giường, Lam Ngọc Anh rối rắm mãi. Nghĩ đến câu nói cuối cùng kia của anh nói là đi ra phòng khách, liền buông xuống không ít sự đề phòng, cuối cùng vẫn lật chăn lên nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng trẻ em.
Đèn dưới phòng khách sáng trưng, Hoàng Trường Minh đã đổi đồ ở nhà đang ngồi trên ghế sô pha.
Lam Ngọc Anh từ cầu thang đi xuống, nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên tỏ ý ‘đi qua đây.
“Rốt cuộc thì anh muốn cho em xem cái gì?” Cô khó hiểu hỏi.
“Gấp cái gì!” Hoàng Trường Minh liếc xéo cô một cái.
Ngay sau đó, anh giơ chiếc điều khiển từ xa trong tay lên, trên màn hình TV hiện lên hình ảnh tương ứng
Lam Ngọc Anh không biết trong hồ lộ của anh đang bán thuốc gì, nhìn qua bên đó, đây tuyệt đối không phải là chương trình truyền hình thường được phát sóng, mà là đang chiếu một đoạn video đã được ghi lại bằng camera. Hình dáng căn phòng đó trông rất quen mắt, rất giống căn phòng trẻ em ở trên lầu, mà ở trong chiếc xe đẩy là một em bé nho nhỏ đang nắm tay lại uống sữa.
Lam Ngọc Anh ngạc nhiên chỉ vào TV: “Đây là.”
“Từ lúc Đậu Đậu bắt đầu đến bên cạnh anh, anh đều ghi hình lại quá trình trưởng thành của thằng bé.” Hoàng Trường Minh choàng tay sau lưng cô, giải thích.
Lam Ngọc Anh không hề lên tiếng chỉ chuyên chú nhìn chăm chăm vào TV.
Hình ảnh lại thay đổi, bánh bao mặc bộ áo liền quần đang bò ở trên giường tiến từng chút một về phía trước.
Bản ghi của Hoàng Trường Minh rất chi tiết, dường như không sót bất cứ điều gì trong quá trình trưởng thành của con trai trong bốn năm qua, bao gồm cả lần đầu tiên học ngồi dậy, lần đầu tập đi, lần đầu bị bố tập nói.
Khi nhìn thấy khuôn miệng nhỏ nhắn của bánh bao cất nói tiếng nói đầu tiên chính là từ “mẹ”, nơi đầu mũi và vành mắt của Lam Ngọc Anh nóng lên chua chát, dòng lệ nóng chảy quanh khỏe mắt.
Không nghĩ tới bản thân chưa từng làm bạn ở bên cạnh con, nhưng người bánh bao gọi vẫn là cô.
Lam Ngọc Anh chợt nhớ tới dáng vẻ lúc trước, bánh bao chìm trong bóng ma tâm lí, nói nhỏ: “Cục cưng không có mẹ.” trong lòng càng trở nên khó chịu, sự phiền muộn và tự trách phát ra từ trong sâu thẳm nội tâm.
Trên vai có chút ấm áp, Hoàng Trường Minh duỗi tay ôm lấy cô.
Anh dường như có thể xem thấu được ý nghĩ trong nội tâm của cô, trầm giọng an ủi: “Đừng sợ, về sau em còn có khoảng thời gian rất dài để ở bên cạnh con mà.”
“Ừm!” Lam Ngọc Anh gật đầu một cách kiên định.
Hoàng Trường Minh bỗng nhiên cảm thấy rất vui, ngày trước quay những cái này bây giờ có thể đem ra cho cô xem rồi.
Thấy nước mắt cô còn đang tuôn rơi, anh ôm lấy mặt cô, đưa tay lau đi những giọt nước vương trên khóe mắt cô, còn mượn cơ hội nghiêng mặt cúi xuống, đôi môi mỏng hôn khô nước mắt của cô, trầm ấm nói với cô: “Đừng khóc, ngoan”
Lam Ngọc Anh sụt sịt mũi, vành mắt đỏ lên.