Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đậu Đậu nói sao làm vậy, cậu bé hoàn toàn không hề sợ hãi.



Toàn bộ quá trình đều nắm chặt tay cô, biểu hiện như một nam tử hán nhí vô cùng kiên cường.



Không bao lâu sau, Đậu Đậu đã được cắt chỉ xong, bác sĩ dặn dò vài điều, “Sau khi cắt chỉ, khoảng ba ngày sau mới được đụng nước, cố gắng không được cử động quá mạnh, để tránh vết thương bị hở lại, bạn nhỏ này khôi phục rất nhanh, mọi người cứ yên tâm đi!” “Cảm ơn bác sĩ!”



Sau khi quay về lại phòng bệnh, Lam Ngọc Anh đặt Đậu Đậu lên trên giường bệnh, sau đó thì giúp cậu bé cởi đồ bệnh nhân ra.



Lúc còn lại mỗi quần lót, Đậu Đậu nhăn nhỏ lẩm bẩm hai tiếng.



Lam Ngọc Anh bị sự đáng yêu của cậu bé làm cho thần hồn điện đảo, hôn một cái thật mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, sau đó gương mặt nhỏ đã ngại ngùng rồi giờ lại càng thêm đỏ bừng.



Hoắc Trường Minh ở bên cạnh làm mặt căng nhìn họ dù không đành lòng phá vỡ sự vui vẻ của con trai, nhưng vẫn là trầm giọng nói, “Em vẫn khăng khăng quyết định đi?” “Sao anh...... Lam Ngọc Anh giật mình. “Anh biết em đã đặt vé máy bay rồi!” Đôi mắt Hoắc Trường Minh co lại.



Thấy anh cũng đã biết rồi, Lam Ngọc Anh cũng không giấu diểm, gật đầu, "Ừm. Cúi đầu xuống nhìn Đậu Đậu, quả nhiên gương mặt vốn đang vui giờ thì đang bị phủ bụi.



Lam Ngọc Anh đối mặt với cậu cũng thật không biết nên nói gì, chỉ có thể ôn nhu an ủi, liếc mắt nhìn Hoắc Trường Minh đang đứng sau lưng, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được nói với Đậu Đậu, “Đậu Đậu, con nhất định phải nhớ kỹ số điện thoại của cô biết chưa? Cô sẽ không đổi số, sau này nếu con nhớ cô, thì cứ gọi điện thoại cho cô!”



Có Hoắc Trường Minh đó nên cô cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể nhấn mạnh câu nếu con nhớ cô thì alo cô.



Thật ra thì cô nói vậy cũng có một ý nghĩa khác, nếu như sau này Hoắc Trường Minh và Lê Tuyết Trinh có kết hôn mà đối xử với Đậu Đậu không tốt, chỉ cần gọi điện thoại cho cô, cô tuyệt đối sẽ không chút do dự bắt cóc cậu bé về nuôi.…......



Làm thủ tục xuất viện xong, 'con ngựa đen’ đã đứng trước cổng bệnh viện từ lúc nào rồi.



Chú Lý và thím Lý tất bật dọn đồ lên xe, dọn xong thì cùng lên xe, chiếc xe chạy về hướng biệt thự



Thím Lý ngồi ở ghế phụ lái, vì ánh sáng mạnh quá nên thả rèm xuống, trọng lòng thầm trộm nói, dự báo thời tiết chẳng chuẩn chút nào, nói chắc chắn là hôm nay sẽ có mưa, nhưng từ sáng tới giờ có thấy giọt mưa nào đâu



Nhìn lên kính chiếu hậu, Hoắc Trường Minh và Lam Ngọc Anh ngồi cạnh nhau, Đậu Đậu ngồi ở giữa hai người.



Khi nãy ảnh sáng lọt qua cửa sổ chiếu xuống ba người phía sau, phủ khắp toàn thân ba người họ, nhìn tới nhìn lui thực sự rất giống một gia đình ba người, có điều thím Lý cũng cảm thấy rất thất vọng, lúc còn trong phòng bệnh nghe mọi người nói chuyện, cô Lam sắp phải đi rồi......



Từ khi còn trong phòng bệnh viện cho tới lúc lên xe,



Đậu Đậu cứ rầu rĩ không vui mãi.



Lam Ngọc Anh chỉ đành nhẹ nhàng sợ lên gương mặt câu.



Đậu Đậu nhận được ánh mắt của bố, kh người lại, ngẩng đầu lên dùng giọng nói ngọt ngào hỏi, “Anh Anh, cô đừng đi nữa được không?" " Đậu Đậu ngoan!” Trong lòng Lam Ngọc Anh vừa chua xót lại vừa khó chịu. “Anh Anh, Đậu Đậu không muốn cô đi!” Đậu Đậu ấm ức vòng hai tay ôm lại cô. “Đậu Đậu...... Lam Ngọc Anh thở dài “Anh Anh, cô đừng đi nữa mà, ở lại với Đậu Đậu được không?” Đậu Đậu dứt khoát nằm luôn lên đùi cô, rút vào lòng cô, từng lần từng lần cầu xin cô, “Đậu Đậu thực sự không muốn xa Anh Anh đầu, nếu phải xa nhau, Đậu Đậu sẽ không thể thường xuyên gặp cô, cũng không thể nói chuyện với cô cũng không thể mọa moa với cô, mỗi ngày Đậu Đậu sẽ càng nhớ cô, cô có thể vì Đậu Đậu mà đừng đi nữa không.…….....



Đây có lẽ là lần đầu tiên Đậu Đậu nói nhiều đến vậy. nói rồi còn tủi thân sắp khóc.



Lam Ngọc Anh kéo đầu nhỏ trong lòng mình lên, quả nhiên đôi mắt đen nhánh ấy đang ứa nước mắt, cái mũi nhỏ cũng bắt đầu ứng đỏ.



Cô đau lòng thở dài, những giọt nước mắt đó như biển thành những con ong chích vào tim cô đau nhói, nhưng cũng chỉ có thể dùng giấy để lau đi những giọt nước mắt đó, "Đậu Đậu cô thật xin lỗi, có một câu nói khi nào lớn lên con sẽ hiểu, trên đời này không có buổi tiệc nào kéo dài mãi mà không kết thúc……...... “Huhu, Đậu Đậu không quan tâm, Đậu Đậu không muốn phải chia xa cô!” Đậu Đậu khóc cực kỳ thương tâm, một giọt nước mắt đi kèm một giọt nước mũi, mặc dù đây là chiêu mà trước khi lên xe Hoắc Trường Minh đã dạy cho cậu, nhưng bây giờ, những giọt nước mắt này chính là tiếng lòng thực sự của cậu, những giọt nước mắt không cách nào dừng lại được, “Anh Anh đừng đi mà.….......



Lúc này chiếc BMW dần chạy chậm lại, tiến vào trong biệt thực. Thấy Hoắc Trường Minh từ đầu đến cuối vẫn nhìn cô bằng ánh mắt chết chóc, cô cắn môi, “Thật sự rất xin



Lam Ngọc Anh vốn đang bị cảm lạnh, do mong muốn Đậu Đậu không lo lắng nên mới cố gắng gượng chống đỡ, suốt trên đường bị nước mắt làm cho càng thêm khó chịu, hô hấp dường như có chút đứt quãng, cho nên cô không định xuống xe ngay, nhờ chú Lý đưa cô về chung cư lại, bây giờ trong đầu chỉ mong ước được uống thuốc sau đó ngã ra ngủ tiếp.



Hoắc Trường Minh lạnh mặt kéo con trai từ trong lòng cô ra, từ nãy đến giờ hai người nói gì anh đều nghe rõ, từ đầu đến cuối, “Cô không chút mềm lòng với Đậu Đậu “Không được khóc nữa!” Anh khẽ quát, gương mặt bình tĩnh ôm con trai xuống xe, “Có khóc cũng vô dụng, cô ấy cũng có chút mềm lòng nào đâu!” 'Lam Ngọc Anh siết chặt hai tay.



Đậu Đậu được anh giao cho thím Lý, được thím Lý giữ chặt ôm vào biệt thực.



Hoắc Trường Minh đứng bên cạnh xe, đôi mắt tĩnh mịch như muốn xuyên qua tim cô, để biết được trong lòng cô sắt đá cỡ nào, “Lam Ngọc Anh, tôi đã nói rồi, chẳng lẽ em không muốn cân nhắc chút nào sao?”



Lam Ngọc Anh chậm rãi nhếch khóe miệng.



Tiếng nói của một người phụ nữ nào đó văng vẳng bên tại cô, cô lắc đầu. “Rầm” Hoắc Trường Minh đóng cửa xe lại, hầm hực bước vào biệt thự.



Thấy hai cha con đã hoàn toàn đi vào biệt thự, Lam Ngọc Anh lúc này mới dám nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế, tay phải bất lực đặt lên trán.



Vừa về tới căn hộ, Trương Tiểu Du đã đi ra ngoài rồi, trên bàn có đặt một lọ thuốc và một bát cháo lên, dưới lọ thuốc có đè một tờ giấy, là do Trương Tiểu Du để lại, bảo cô khi nào về thì nhớ ăn cháo uống thuốc.



Lam Ngọc Anh ăn đại vài muỗng chảo sau đó lấy hai viên thuốc, nhét đại vào miệng.



Đêm điện thoại đi sạc pin, sau đó cô thả mình xuống giường, hi vọng sau giấc ngủ này cô có thể khôi phục lại sức khỏe.



Khi ngủ cô có một giấc mơ khá mơ hồ, dường như có một con ruồi cứ quanh quẩn bên tại cô mãi.



Lam Ngọc Anh đuổi mãi mà nó không đi, cố gượng mở mắt ra, mới phát hiện làm gì có con ruồi nào, là do chiếc điện thoại đang sạc của cô cứ rung mãi, màn hình mấp máy chiếu sáng cả căn phòng tối như mực.



Cô nheo mắt lại, lấy điện thoại lại nhìn.



Vừa nhìn điện thoại lập tức cơn buồn ngủ cũng tiêu tan mấy phần, trên màn hình hiện lên ba chữ Hoắc Trường Minh. Lam Ngọc Anh do dự hồi một hồi, vài giây sau nhấn nút đồng ý cuộc gọi thì lúc này lại phát hiện cuống họng của mình như bị câm vậy, nói không ra hơi, ……..... Alo?” “Anh đang ở dưới lầu!”



Nói xong câu này, bên kia lập tức cúp máy.



Lam Ngọc Anh lần nữa nhằm mắt lại, hít thở đều, toàn thân ướt đẫm mồ hồi, còn cảm thấy rét run người, cho dù cô đang nằm trên giường, nhưng cô lại có cảm giác cơ thể mình như đang rơi không trọng lượng.



Liếm bờ môi khô cằn vài lần, cuối cùng cô vẫn gắng gượng chống tay ngồi dậy.



Mắt nhìn sang đồng hồ, bây giờ đã là chín giờ hơn, bên ngoài cửa sổ đã bị màn đêm bao phủ, mới hồi sáng trời vẫn còn nắng đẹp, còn bây giờ từng hạt mưa nặng hạt đang đập vào cửa kính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK