Giọng nói trầm thấp của Trần Phong Sinh, từng chữ đều rõ ràng lọt vào tai Trương Tiếu Du lấm bẩm: “Sẽ không còn nữa…’ “Tại sao sẽ không còn nữa?”
Hô hấp của Trần Phong Sinh lại trở nên gấp gáp, thậm chí còn ôm chặt lấy cô.
“Cá Vàng nhỏ, giám đốc Diệp nói chúng ta vẫn còn trẻ, lại có thể sinh con!
Chờ đến khi cơ thể bình phục trở lại khoảng một năm rưỡi, chúng ta muốn có con bất cứ khi nào chúng ta muốn! Em thấy không, tất cả những thứ dùng cho trẻ sơ sinh đều do chúng ta tự tay mình đan lên, nó sẽ được để dành cho con chúng ta sau này”
Trương Tiểu Du bất ngờ nảm lấy những bộ đồ được đan bằng chính tay mình.
Trần Phong Sinh vui mừng khôn xiết, anh nghĩ những lời mình nói đã thuyết phục được cô, nhưng rồi lại thấy cô dùng sức, thậm chí còn giơ tay kia lên, nắm lấy hết mọi thứ vào trong tay, sau đó mạnh mẽ đẩy anh ra, bước nhanh về phía cửa sổ.
Anh run rấy, không ngờ được, Trương Tiểu Du mở cửa sổ.
Một cơn gió mát thổi đến, và đôi tay cô giơ lên, tất cả những thứ mềm mại và đầy màu sắc kia đã bay về phía bầu trời.
Trần Phong Sinh khẩn trương, yết hầu chuyển động vội vã.
Anh muốn ngăn cản, nhưng đã quá muộn, đôi chân của anh như dính đầy vữa đá, cứng đờ không thể cử động được.
Cơn gió lạnh lẽo kia dường như đã thổi vào trái tim anh.
Khác với lần ly hôn trước, cô nói dối để đến với bạn trai cũ Ngô Huỳnh Đông, nhưng thực chất chỉ là để giấu anh việc cô có con, lần này, anh có cảm giác cô thật sự quyết tâm ra đi.
Chiếc tất nhỏ cuối cùng trên tay Trương Tiểu Du cũng rơi xuống mất hút, Trương Tiểu Du thu tay về, đóng cửa sổ lại Việc đầu tiên cô làm khi phát hiện ra mình mang bầu chính là vùi đầu vào học đan. Tuy răng, lúc đó tay chân rất vụng về nhưng cô luôn tỉ mi, chăm chút từng chút một và chờ đợi đứa trẻ ra đời Cô thậm chí muốn khóc, nhưng trong lòng lại giống như nước sông dâng cao vào cuối mùa thu, sau khi dòng chảy chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo.
Trương Tiểu Du không nhìn biểu cảm trên mặt anh, kéo vali bước từng bước rời khỏi nhà.
Xe taxi ở tầng dưới vẫn đợi ở chỗ cũ, cô kéo cửa xe ngồi vào, khi rời khỏi khu nhà, nhân viên bảo vệ Phạm Ân quay lại phòng bảo vệ và nhiệt tình chào đón cô qua kính cửa sổ.
Trương Tiểu Du nhẹ gật đầu, và chiếc taxi phóng đi.
Tối hôm đó, cô nhận được tin nhắn của Trần Phong Sinh: “Anh sẽ gọi điện thoại cho tổng biên tập của đài truyền hình, anh sẽ không ngăn cản em nữa”
Sau khi đọc xong nội dung, Trương Tiểu Du lật người, đặt lại điện thoại trên tủ đầu giường, nhắm mắt ngủ tiếp.
Cùng một đêm, Trần Phong Sinh để điện thoại di động xuống, tựa lưng vào băng ghế trong sân nhà Trần Phong Sinh nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời, giơ tay đưa lon bia lên môi mỏng, giơ tay lên. Sau khi cạn sạch liền vứt lăn lốc trên mặt đất.
Anh mở thêm một lon nữa, có ai đó tới đá vào chân anh ta.
Trong mắt anh hiện lên một đôi giày lính đội màu đen, anh không cần nhìn lên cũng biết đó là anh trai Trần Văn Sáng của mình.
Trần Văn Sáng cúi người xuống ngồi bên cạnh anh. Vốn là quân nhân nên tư thế ngồi so với anh có khác biệt. Hai chân không giao nhau mà đầu gối hơi mở.
“Uống thế thôi! Không lát nữa ba mà tỉnh dậy để đi vệ sinh mà thấy em ngồi đây uống rượu, kiểu gì cũng sẽ dạy dỗ một bài học!”
“Uống thêm hai lon nữa!” Trần Phong Sinh ngẩng đầu uống thêm một ngụm.
Ngay lập tức, anh ta cầm một lon bên cạnh đưa cho người anh cả bên cạnh.
Trần Văn Sáng nhận lấy, mở ra rồi cụng ly nhẹ một cái, uống xong cả hai đưa tay lên lau khóe môi, cúi người: “Có chuyện gì vậy? Nghe nói em dâu muốn đi Nam Phi làm việc?”
Việc này chắc hẳn anh đã được nghe từ miệng Lý Lan Hoa.
Chỉ là lúc này Trần Phong Sinh không có tâm tình nói đùa, trong đôi mắt phong lưu ấy hiện lên một tia say: sân “Vậy, em định đối phó chuyện này thế nào?” Trần Văn Sáng hỏi, thái độ trầm ngâm nghiêm túc: “Làm giống như lần trước mang em dâu từ sân bay về, hay là dùng thủ đoạn ngăn cản cô ấy ra nước ngoài, Hay anh và lão nhị từ trong bóng tối động tay chân, để cho cô ấy cách nào cũng không đi được?”