Hoàng Trường Minh nghe thấy tiếng cười của hai mẹ con, cảm thấy như vậy là đủ rồi Lam Ngọc Anh rất thích nhịp sống hiện tại, có thể mỗi ngày cả ba người cùng nhau ra ngoài, sau khi đưa con trai đi nhà trẻ xong, bọn họ sẽ đi làm, đón ánh nắng sớm mai, cô có loại cảm giác cùng anh cộng đồng tiến lê: Nghỉ trưa hôm nay, Lam Ngọc Anh không có ăn cơm trưa với đồng nghiệp, mà đi đến quán trà ở sau tòa nhà văn phòng.
‘Vừa đi vào bên trong đã thấy Lê Văn Nam, giữa trưa lúc anh ta gọi điện hẹn gặp mặt cô, biết là cô đã đi làm rồi cho nên đã chọn quán trà ở gần đó.
‘Sau khi ngồi xuống, trên bàn đã đặt sẵn một cốc sữa bò ấm.
Khi Lê Văn Nam đưa cốc sữa cho cô, còn không quên xác nhận: “Ngài Minh có biết hay không?”
“Yên tâm, tôi đã gọi điện xin phép qua rồi” Lam Ngọc Anh buồn cười nói.
“Trên thực tế, Hoàng Trường Minh không có ngăn cản cô, trải qua nhiều lần tiếp xúc, anh cũng giống như hiểu rõ cách làm người của Lê Văn Nam, cho nên khá là yên tâm, nhưng mà trước khi tắt điện thoại anh vẫn nhấn mạnh, đừng dẫn con gái đi gấp người đàn ông khác quá lâu.
“Vậy là tốt rồi”
Văn Nam cười.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa menu lên, hai người thay nhau gọi đồ ăn, sau khi Lam Ngọc Anh mang thai xong, mỗi đêm đều bị Hoàng Trường Minh nhồi cho những kiến thức từ những cuốn sách mang thai, cho nên ở phiến diện ẩm thực cũng chú ý rất nhiều, những thứ có hại cho thai nhỉ là cô sẽ không ăn.
Đợi lúc cô khép menu lại thì Lê Văn Nam cũng đã chọn xong món ăn, lúc này đang cúi đầu nhìn điện thoại Điện thoại đặt ở trên bàn vẫn luôn rung lên, màn hình lóe lên, giống như luôn có thông báo nhắc nhở.
Lam Ngọc Anh thấy anh ta cau mày, không khỏi quan tâm hỏi một câu “Không sao chứ?”
“Không có việc gì!” Lê Văn Nam vội ngấng đầu, xua tay nói, sau đó tắt màn hình bỏ vào túi: “Không sao, gần đây luôn có vài tin nhắn quấy rối!”
Lam Ngọc Anh cười, cũng không hỏi nhiều nữa, trong điện thoại thỉnh thoảng cũng sẽ có vài tin nhân rác rưởi gửi tới!
Sau khi Lê Văn Nam cất kỹ điện thoại xong thì mở miệng nói: “Chị Ngọc Anh, hôm nay tôi đến tìm chị thật ra là thấy ông ngoại tới”
“Ônh Thành?” Lam Ngọc Anh kinh ngạc.
“Dạt” Lê Văn Nam gật đầu: “Trước đó tôi đã đem ý nghĩ của mình nói hết cho ông ngoại, mặc dù ông ấy cảm thấy đáng tiếc nhưng vẫn ủng hộ tôi! Khi biết tôi gọi chị là chị Ngọc Anh, ông ấy nói không bảng đem mối quan hệ này chứng thực, muốn nhận chị làm cháu gái ngoại của ông ấy!”
“Á…” Lam Ngọc Anh càng thêm kinh ngạc.
Nụ cười trên mặt Lê Văn Nam càng sâu, tiếp tục truyền đạt lời của ông Thành: “Ông ấy không biết ý nguyện của chị, cho nên bảo tôi đến hỏi chị một chút, ông ngoại nói, chỉ cần chị gật đầu thì sau này chị liền đối giọng gọi ông ấy là ông ngoại như tôi!”
“Ông Thành quá khách khí rồi” Lam Ngọc Anh thụ sửng nhược kinh.
“Thật ra tính cả lần ở Hoàng Sa thì cô với ông Lê mới gặp mặt nhau chưa được mấy lần, nhưng ông Lê vẫn luôn ưu ái cho người mới gặp vài lần như cô, cô không ngờ rằng ông ấy sẽ đưa ra ý nghĩ như vậy.
Lam Ngọc Anh biết, cho dù là ở Hoàng Sa hay là ở Sài Gòn, có rất nhiều người muốn dựa vào ông Lê, chớ nói có bao nhiêu người muốn làm con gái hoặc làm cháu gái ngoại của ông ấy, cô gân như đã đưa ra quyết định với tốc độ nhanh nhất.
“Nếu ông Thành đã yêu thích như vậy, tôi đương nhiên sẽ không có khả năng không biết điều, rất cảm ông Thành đã yêu thích t Lê Văn Nam nghe xong thì rất là vui vẻ, gọi cô vô cùng thân thiết: “Chị Ngọc Anh, chị vẫn còn gọi là ông Thành là! Lần sau nhìn thấy ông ngoại, phải đổi giọng”
“Ừm!” Lam Ngọc Anh cười đồng ý.
Nhân viên phục vụ bắt bê thức ăn lên, đột nhiên điện thoại ở trong túi cô rung lên.