Chương 297: Ghen tỵ
Ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống.
Lam Ngọc Anh đã tắm rửa, đang vừa ngồi trên sofa lau tóc vừa nhìn chằm chằm bản thảo phỏng vấn trên laptop, thỉnh thoảng lại xóa hoặc sửa chữa nội dung.
Tiếng gõ cửa vang lên rất đột ngột, Lam Ngọc Anh nghi hoặc đi ra chỗ lối vào. Cô ghé vào mắt mèo nhìn xem người gõ cửa là ai, không khỏi cắn môi cúi đầu nhìn đồ ngủ trên người mình, cài lại cúc áo trên cùng rồi mới mở cửa.
Bên ngoài, thân thể cao lớn của Hoàng Trường Minh hầu như chặn cả ánh đèn ngoài hành lang. Anh vẫn mặc bộ suit màu đen, tuy nhiên không thấy caravat ở đâu. Điểm khác biệt với cô là cúc áo trên cùng của anh bị mở ra, để lộ làn da màu nâu dưới yết hầu.
Lam Ngọc Anh nhìn trái nhìn phải mà không thấy bóng dáng cậu bé đâu, chỉ có một mình Hoàng Trường Minh, thật sự rất kỳ lạ.
Cô nuốt nước miếng, hỏi: " Sao anh lại đến đây?” “Tôi không thể đến đây à?” Hoàng Trường Minh hỏi lại, sau đó sải bước, trực tiếp vượt qua cánh cửa.
Hành động của anh quá cường thế, hơi thở đàn ông tràn lan khiến Lam Ngọc Anh không khỏi lùi về sau nửa bước. Mà nửa bước này cứ như thể dung túng, Hoàng Trường Minh đặt chân lên thảm trải sàn cởi giày, lần này anh dứt khoát không đổi dép mà trực tiếp đi chân trần vào nhà, hơn nữa hình như muốn đi thẳng vào phòng ngủ của cô.
Lam Ngọc Anh ngơ ngác mấy giây, sau đó mới nhíu mày vội đuổi theo: “Anh đến đây... Có chuyện gì à?”
Hoàng Trường Minh đi rất nhanh, lúc này đã vào phòng ngủ của cô, hai tay đút trong túi quần: “Đây là phòng của cô hả? Hình như lần trước đến đây tôi còn chưa tham quan thì phải."
Lam Ngọc Anh mím môi: “Cho nên đêm hôm anh chạy đến đây là để tham quan phòng tôi hả?” “Có gì không thể chứ?” Hoàng Trường Minh ngồi lên giường cô “Thế thì anh đã tham quan xong rồi, rời đi được chưa?”
Lam Ngọc Anh đứng bên cạnh. “E rằng còn chưa được đâu.” Hoàng Trường Minh vắt chân lên đùi, lười biếng cười. “Rốt cuộc anh muốn làm gì.” Lam Ngọc Anh không khỏi sập đổ.
Hoàng Trường Minh gõ gõ lên gối của cô, sau đó nhướng mày nhìn cô: “Tôi đến đây tìm cô để lấy một thứ. “... Thứ gì?” Lam Ngọc Anh hoang mang.
Hoàng Trường Minh híp mắt, chậm rãi nói tiếp: “Hồi sáng cô đã lấy đi thứ gì từ nhà tôi?”
Nghe vậy, vẻ mặt Lam Ngọc Anh lập tức trở nên bối rối. Cô quay mặt sang chỗ khác, dường như đang cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Tôi không hiểu anh đang nói gì. “Máy cạo râu của tôi không thấy, không phải cô đã lấy nó sao?” Hoàng Trường Minh nhưởng mày cao hơn.
Lam Ngọc Anh không khỏi siết chặt bàn tay.
Hoàng Trường Minh bỏ chân xuống, giọng điệu như đang thương lượng với cô: “Nếu cô không thừa nhận thì tôi sẽ lục soát phòng cô nhé?”
Lam Ngọc Anh nhất thời ngừng thở. Bởi vì chột dạ nên cô liếc nhìn tủ đầu giường bên cạnh. Hoàng Trường Minh lập tức bắt được động tác nhỏ của cô, trực tiếp đứng dậy đi đến gần tủ. Khi cô cuống quýt định cản lại thì anh đã mở ngăn kéo, bên trong trừ những thứ linh tinh khác, chiếc máy cạo râu kia rất dễ khiến người khác chú ý.
Hoàng Trường Minh cầm máy cạo râu trong tay, nghiền ngầm nhìn cô: “Lam Ngọc Anh, cô định giải thích như thế nào?” “Tôi.” Lam Ngọc Anh xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. “Thế nào? Sao không nói đi?” Hoàng Trường Minh cầm máy cạo râu, cúi đầu nhìn xuống, dần dần bước gần cô.
Bị bắt quả tang ngay tại chỗ nên Lam Ngọc Anh không nói nên lời, chỉ phải liên tục lùi lại, mãi đến khi chân chạm vào vách tường, cô mới ngã ngồi trên nệm.
Hoàng Trường Minh quỳ một gối bên cạnh cô, cả người bao trùm trên người cô, vẫn còn đang ép hỏi: “Tại sao cô lại lấy máy cạo râu của tôi?” “Tôi.” Lam Ngọc Anh vẫn chỉ có thể nói một chữ này.
Hơi thở của anh phả lên mặt khiến lông mi cô run rẩy, khó thở hụt hơi. “Không phải cô nói muốn trốn tránh tôi, không muốn dính líu tới tôi hay sao? Thế thì tại sao còn lấy máy cạo râu của tôi?” Hoàng Trường Minh chống hai tay bên cạnh cô, cúi mặt xuống, đôi môi mỏng như thể sẽ dán lên mặt cô bất cứ lúc nào: "Cô cố ý mang nó đi, chẳng phải là muốn sáng tạo cơ hội cho tôi hay sao? Lam Ngọc Anh, chẳng lẽ phụ nữ đều nghĩ một đẳng nói một nẻo như cô?” "Ngọc Anh
Bồng có động tĩnh truyền đến từ ngoài hành lang. Bước chân của Trương Tiểu Du rất vội vàng, không chú ý thấy đôi giày nam đặt ngay lối vào mà trực tiếp xông vào phòng Lam Ngọc Anh. Thấy cảnh tượng mờ ám trong phòng, cô nhất thời phanh lại: “Hai người tiếp tục đi, tôi về phòng trước đây!”
Nói xong, cô lảo đảo chạy vào căn phòng đối diện đóng cửa lại, ra vẻ như không dám nghe không dám nhìn. Hoàng Trường Minh thu hồi tầm mắt, khẽ nhưởng đuôi lông mày, vẻ mặt như đang nói bạn thân của cô rất tinh mắt. Lam Ngọc Anh đỏ bừng mặt, dùng sức đẩy anh ra, thấy anh vẫn không nhúc nhích, cô hít sâu một hơi: “Hoàng
Trường Minh, có lẽ anh đã hiểu nhầm rồi.”
Hồi sáng cô nói để quên điện thoại trong phòng chỉ là ngụy trang, thực ra là lén lút vào phòng anh lấy máy cạo râu. Cô không ngờ anh vẫn còn dùng nó, hơn nữa có thể thấy được anh đã dùng nó trong thời gian rất dài, tay cầm đã bị tróc sơn. Chẳng qua bây giờ anh đã mất trí nhớ, không còn nhớ mình nữa, càng không nhớ máy cạo râu đó là do ai tặng cho anh. Lam Ngọc Anh lén lút lấy nó đi là vì cho rằng những thứ liên quan tới mình chẳng còn ý nghĩa gì đối với anh... “Tôi có lỗi vì đã trộm máy cạo râu của anh. Tôi xin lỗi anh" “Thế tại sao cô lại lấy nó?” Hoàng Trường Minh nheo måt. “Tôi." Lam Ngọc Anh cứng họng. “Không giải thích được đúng không?” Hoàng Trường Minh bỡn cợt nhìn cô. “Không phải. Lam Ngọc Anh cắn môi, ngước mắt nhìn anh, kiên trì nói: “Tôi lấy nó là vì bạn trai cũ của tôi cũng có một cái giống thế
Nghe vậy, Hoàng Trường Minh lập tức nhớ đến lần trước khi ở nông thôn, cô đã từng ra ngoài vào lúc nửa đêm chỉ để tìm vòng cổ của bạn trai cũ, rõ ràng sợ gần chết mà vẫn cứng đầu. Anh dám chắc rằng nếu lúc này anh kéo cổ áo của cô ra thì chiếc vòng cổ đó vẫn đang nằm trên cổ cô.
Vẻ mặt anh nhất thời thay đổi, cau mày hỏi: “Cô vẫn còn nhớ thương anh ta à?” “Vâng.” Lam Ngọc Anh gật đầu, nói tiếp: “Đúng là tôi không thể quên anh ấy.
Cô vốn chỉ định giải thích cho có lệ, nhưng khi nói đến đây, không hiểu trong trái tim cô cũng thắt lại.
Hoàng Trường Minh nhớ đến tối qua mình nhắc tới Lê
Tuyết Trinh, hỏi có phải cô ghen hay không, cuối cùng cô vẫn không thừa nhận. Mà bây giờ, khi biết cô lấy máy cạo râu của mình chỉ vì bạn trai cũ cũng có một cái giống hệt, không hiểu sao anh lại cảm thấy ghen tỵ. “Ha ha, coi như tôi tự đa tình đi!” Hoàng Trường Minh hừ lạnh. Nói xong, anh tức dậy đứng dậy, cầm máy cạo râu rời đi.
Lam Ngọc Anh cắn môi ngồi dậy, kéo áo ngủ bị vén lên một chút. Dường như nghe thấy động tĩnh bên này, sau khi nghe tiếng cửa phòng trộm được đóng lại, Trương Tiểu Du lập tức xông vào phòng cô, thậm chí còn chưa thay đồ, chưa tháo ba lô: “Ngọc Anh, phải làm sao bây giờ?”