Cô chợt nhận ra mình đang bị Lão Lê đánh lạc hướng, thật là gian xảo!
Đang nhíu mày, đang suy nghĩ nên nói như thế nào, chợt nghe thấy một giọng nói vang lên: “Năm phút đã qua rồi!”
Lam Ngọc Anh đã rất ngạc nhiên, và sau đó cô nhận ra rằng bên kia đã cố tình làm vậy…
Sau khi được ánh mắt của Lão Lê ra hiệu, hai vệ sĩ lại xuất hiện, đứng ở hai bên cô, một bên trái và một bên phải, nhìn chăm chăm vào có một cách dữ dội, họ chuẩn bị đưa cô ra khỏi trường đua ngựa, cô căn chặt môi gọi: “Ngài Lê
Lão Lê nhìn cô, nhưng ánh mắt có chút buông lỏng.
Thật ra hôm qua ông chỉ tùy tiện ra một yêu cầu cho có lệ, cũng có chút cố ý trêu chọc, sau khi cô nhảy xong thì ông đã rời đi rồi, nhưng không ngờ cô gái này khờ tới như vậy chạy đến nhảy, còn ngất đi luôn.
Rõ ràng là sợ độ cao, vậy mà vẫn nhảy…
Lão Lê nghĩ tới đây, mấp máy môi “Chờ một chút!”
Khi hai vệ sĩ nhận được lệnh, họ lập tức buông cô ra, đứng thẳng mỗi bên chờ điều động bất cứ lúc nào.
“Cô bé, tôi biết cô cố gắng chạy tới đây tìm tôi là vì chuyện gì!” Lão Lê dừng lại, sau đó làm ra vẻ trầm ngâm, chậm rãi nói: “Thôi được rồi, cô có nhìn thấy những người đang tiến hành đua ngựa đằng kia không? Nếu cô tham gia và chiến thắng, tôi sẽ ngồi xuống, lắng nghe những gì cô nói mà không tính thời gian! Thấy thế nào?
Lam Ngọc Anh khẽ nghiến răng gật đầu, “Được…” Cô không chắc, nhưng giống như cú nhảy bungee hôm qua, cô phải làm được bằng bất cứ giá nào.
Khi quay đi, Lam Ngọc Anh đã lén lấy chiếc nĩa trên đĩa hoa quả trong khi những người khác không để ý.
Một nhân viên mang đến cho cô một con ngựa, có vẻ khá ngoan ngoãn, khi đến gần nó cô khế hừ lạnh.
Lam Ngọc Anh rất cảm kích vì Hoàng Trường Minh lúc trước đã đưa cô tới trường đua ngựa, nếu không bây giờ có thể lên ngựa cũng không biết làm sao, nhưng sau khi ngồi lên ngựa, cô vẫn cảm thấy lưng ngựa đang run rẩy, cô vội vàng ngồi thẳng lưng.
“Bùm!”
Có tiếng súng, tất cả ngựa lao ra.
Lam Ngọc Anh hai tay nắm chặt dây cương, chỉ có thể học theo những người khác mà vung roi trên tay, nhưng cô không có nội dung kỹ thuật gì cả. Mặc dù con ngựa dưới cô đang chạy, nhưng so với các con ngựa khác thì như đang tản bộ vậy.
Cô tuyệt đối không thể thua…
Hít sâu một hơi, Lam Ngọc Anh nắm chặt dây cương, từ trong túi lấy ra chiếc nĩa xiên trái cây, không dám quay đầu lại, giơ tay về phía sau dựa theo cảm giác mà đâm thẳng vào mông ngựa một cách mãnh liệt.
Cả người cô đột nhiên ngả về phía sau, tiếng vó ngựa văng vẳng bên tai.
Ngay sau khi bàn chân trước nâng lên hạ xuống, con ngựa đột nhiên chạy về phía trước một cách điên cuồng…
Lão Lê và Lê Văn Nam vẫn ung dung ngồi dưới tán ô xem trận đua ngựa.Cô ấy xem ra không biết cưỡi ngựa chứ nói gì đến đua ngựa, những người kia đều là huấn luyện viên, cô ấy thắng không nổi rồi!”
“Cô gái nhỏ này đến Hong Kong để yêu cầu tôi rút đơn kiện” Lão Lê nói với vẻ thấu hiểu mọi chuyện.
“Ông ngoại có đồng ý không?” Lê Văn Nam hỏi.
Lão Lê nhấp một ngụm trà, sau đó cười hai lần, “Ha ha, ta tới đại lục phát triển dự án, nhưng lại bị lừa một số tiền lớn như vậy. Làm sao có khả năng rút đơn kiện? Ta không phải là người làm từ thiện!”
“Vậy mà ông cũng nói để cho cô ấy đua ngựa… Cháu hiểu rồi, ông ngoại, ông cố ý muốn dùng cách này để chặn miệng cô ấy!” Lê Văn Nam đột nhiên hiểu ra, chắc chắn tính tình của ông ngoại chưa bao giờ dễ nói chuyện như vậy. Và không thể tránh khỏi việc cố tình làm khó người khác.