Tay Lam Ngọc Anh được anh nắm chặt, cô ngấng đầu lên, hai hàm nghiến chặt vào nhau, nói từng chữ: “Nếu cái chết của mẹ em thực sự có liên quan đến bà Mai kia, em nhất định sẽ đòi lại công băng cho bà ấy!”
Lúc cô nói lời này, mí mắt và khóe miệng cô run lên, giọng nói cũng run run.
“Đừng lo lắng, anh cũng vậy!” Hoàng Trường Minh đau lòng hôn lên mí mắt của cô.
Ngày hôm sau là chủ nhật, vẫn có thể tận hưởng một ngày cuối tuần ở nhà.
‘Sau khi đi làm lại, khoảng thời gian này càng trở nên quý giá.
Bánh bao nhỏ quấn lấy cô như một chú cún con nhưng vì bé luôn ghỉ nhớ lời dặn của ba ba nên không tựa lên bụng cô mà chỉ gối đầu lên đùi cô.
“Mẹ, bảo bảo muốn xem heo nhỏ Peppa ~”
Lam Ngọc Anh cười nói: “Được, mẹ tìm cho cục cưng bây giờ đây!”
Khi đang cầm điều khiến từ xa tìm kênh, một bản tin quốc tế đột ngột đập vào mắt, nữ phát thanh viên nhìn vào máy quay với vẻ mặt nghiêm túc, nặng nề thông báo: “Vào lúc 12 giờ 05 trưa nay theo giờ địa phương, tại Nam Phi đã xảy ra một trận động đất mạnh 6.8 độ richter. Số người tử vong và thương tích hiện chưa năm rõ, nhưng theo thông tin mới nhất chúng tôi nhận được, trong số các nạn nhân có không ít người mang quốc tịch Việt Nam. Địa điểm xảy ra động đất năm cách thủ đô Cape Town 200km…”
Điều khiển từ xa trong tay Lam Ngọc Anh trực tiếp rơi xuống đất.
Khu vực xảy ra động đất chính là nơi Trương Tiểu Du đang ở!
Khi Hoàng Trường Minh được bánh bao nhỏ gọi xuống từ phòng làm việc trên lầu, Lam Ngọc Anh đã lo lắng đi đi lại lại trước cửa sổ kính trong suốt cao.
từ trần đến sàn nhà, tay cô cầm chất điện thoại di động, gọi đi gọi lại cho Trương Tiểu Du. Chỉ có giọng nữ của hệ thống nhắc nhở cô rằng người dùng gọi điện tạm thời không thể kết nối.
“Ngọc Anh, sao vậy?”
Lam Ngọc Anh vừa thấy anh, lập tức như tìm được chỗ dựa: “Hoàng Trường Minh, em phải làm sao bây giờ…”
Cô nuốt nước bọt, lo lắng nói: “Em vừa mới xem tin tức, Nam Phi có động đất, chính là chỗ của Cá Nhỏ đang ở. Em đã gọi rất nhiều cuộc nhưng đều không được! Có khi nào Cá Nhỏ…”
Hoàng Trường Minh nghe thấy cũng vô cùng sửng sốt Anh lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng nhìn lướt qua tin tức được thông báo mấy phút trước, quả nhiên có một tin cô nói Lúc anh đặt điện thoại xuống ngước mắt nhìn lên, trên mặt Lam Ngọc Anh đã ướt đằm nước mắt, những giọt nước mắt ấm áp không ngừng trào ra từ mắt cô. Trái tìm của Hoàng Trường Minh như thắt lại, anh lấy tay lau cho cô: “Ngọc Anh, đừng khóc!”
Lam Ngọc Anh trong lòng tràn đây lo lắng cho bạn thân, sao có thể khống chế được cô, nước mắt của cô càng lúc càng tuôn ra nhiều hơn.
Hoàng Trường Minh thấy không thể an ủi được cô, sợ tâm tình cô dao động quá mạnh sẽ tổn thương đến thân thể nên đành phải nói: “Đừng làm con sợ!”
Lam Ngọc Anh nghe anh nói, cô nhìn xuống bánh bao nhỏ đang ôm đùi mình, đôi mắt to tròn như hạt nho đen lộ rõ vẻ rụt rè, cô ngừng khóc ngay lập tức, vội vàng lấy tay lau mặt.
Cô sờ đầu của bánh bao nhỏ, ý bảo bé con đừng sợ, không phải chỉ có bánh bao nhỏ, trong bụng cô còn có sinh mệnh nhỏ, không thể dọa bọn trẻ nên Lam Ngọc Anh ép bản thân mình bình tĩnh lại.
Hoàng Trường Minh thở phảo nhẹ nhõm, ôm cô vào lòng, bản tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, trầm giọng nói: “Ngọc Anh, đừng lo lắng, hiện tại chúng †a không biết tình hình cụ thể, đừng suy nghĩ bậy bạ. Có thể chỉ là tạm thời không liên lạc được. Cá Nhỏ ở hiền ảt sẽ gặp lành, không có chuyện gì đâu!”
“Ừ!” Lam Ngọc Anh nặng nề gật đầu.
Trong lòng lo lầng cũng không giải quyết được cái gì, hiện tại cô chỉ có thể cầu nguyện như thế này thôi!
Cả buổi chiều sau đó, trong lòng Lam Ngọc Anh chất nhiều tâm sự, bữa tối cũng không ăn được bao nhiêu. Khi nằm trên giường, trước khi đi ngủ, cô vần cầm điện thoại di động liên tục gọi cho bạn thân Trương Tiểu Du.
Chỉ tiếc là mãi vẫn không có hồi đáp.
Một ly sữa nóng được đưa đến, Hoàng Trường Minh nghiêng người ngồi ở bên cạnh cô, che ánh sáng trên đỉnh đầu: “Vẫn không gọi được sao?”