“Vậy thì ăn cơm đi, sắp nguội rồi kìa!” Hoàng Thanh Thảo nhìn lướt qua đôi môi hơi sưng cùng với chiếc áo hơi nhăn nhúm của cô, mỉm cười nói: “Trường Minh, cháu cũng chưa ăn gì đúng không? Cô mới kêu nhân viên phục vụ bưng thêm đồ ăn lên đấy.
“Vâng.” Hoàng Trường Minh gật đầu.
“Cải Trắng, sao cháu không ăn?” Hoàng Thanh Thảo quan tâm hỏi.
Lam Ngọc Anh im lặng cầm đũa lên, chẳng qua lúc này cô không còn khẩu vị gì nữa. Chú ý thấy cậu nhóc cứ chớp mắt nhìn mình chằm chằm như thể muốn thấy rõ điều gì đó, cô khó hiểu hỏi: “Sao vậy Đậu Đậu?”
Cậu nhóc nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Ngọc Anh, bà trẻ nói lúc nãy ba chơi trò lưu manh với cô trong nhà vệ sinh. Chơi trò lưu manh có nghĩa là gì ạ?”
Cậu bé cảm thấy rất khó hiểu.
Sau khi đồ ăn đã được bưng lên đầy đủ, cậu chờ mãi mà không thấy họ về, sốt ruột đến mức muốn nhảy xuống ghế, kêu Hoàng Thanh Thảo dẫn mình đi tìm hai người. Song Hoàng Thanh Thảo lại không đồng ý, còn nói với cậu là lúc này cậu không thể đi tìm họ, bởi vì ba cậu đang chơi trò lưu manh với Ngọc Anh…
“Ngọc Anh, chơi trò lưu manh nghĩa là gì vậy ạ?” Cậu bé có vẻ rất tò mò về cụm từ này nên cứ hỏi suốt.
Đối mặt với ánh mắt ngây thơ thuần khiết của cậu bé, Lam Ngọc Anh đỏ mặt đến mức suýt nữa nhỏ ra máu: “Ờ thì
Hai cô cháu kia lại không có ý định giúp đỡ cô. Hoàng Thanh Thảo vừa cười tủm tỉm vừa hứng thú nhìn cô, còn Hoàng Trường Minh thì hờ hững như thể chuyện này không liên quan gì đến mình. Mãi đến khi cô sắp bị cậu nhóc quấn quýt đến mức suýt nữa sập đổ, Hoàng Trường Minh mới nhếch môi: “Về nhà ba sẽ giải thích cho con nghe”
Cậu bé chu môi, nhưng không hỏi thêm gì nữa.
Suốt bữa cơm, Lam Ngọc Anh thậm chí không biết mình đã ăn cái gì. Sau khi ăn cơm xong, bởi vì Hoàng Thanh Thảo cứ khăng khăng một mực nên cuối cùng, Lam Ngọc Anh vẫn phải ngồi lên chiếc Land Rover màu trắng của Hoàng Trường Minh về nhà.
Ánh đèn neon lướt qua ngoài cửa sổ. Lam Ngọc Anh đỡ cậu bé nằm trong lòng mình. Từ khi ra khỏi nhà hàng, cậu bé cứ ngáp liên tục, lên xe chưa được bao lâu thì đã ngủ trong lòng cô, miệng nhỏ hé mở trông rất đáng yêu.
Hoàng Trường Minh ngồi một mình trên ghế lái, hai tay cầm vô lăng. Mỗi khi cô lơ đễnh ngước mắt đều có thể đối diện với đôi mắt sâu thẳm trong gương chiếu hậu, khiến trái tim cô rung động, đành phải bối rối dời mắt sang khác. chỗ
Cửa kính xe hạ xuống một chút cho gió đêm thổi vào, lúc này cô mới cảm thấy hô hấp thoải mái hơn một chút. Nhưng sợ gió thổi làm cho cậu bé bị cảm lạnh lên cô lại nhanh chóng đóng cửa lại.
Hai mươi phút sau, chiếc xe Land Rover màu trắng đã đỗ dưới khu chung cư. Suốt đường đi, Hoàng Thanh Thảo vẫn luôn chơi game, lúc này mới đặt điện thoại xuống vươn tay về phía Lâm Uyển Du: “Cải Trắng, để cô bế Đậu Đậu cho”
“Vâng” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Cô cẩn thận đưa cậu bé cho Hoàng Thanh Thảo. Cậu bé ngủ rất say sưa, đắm chìm trong giấc mơ ngọt ngào. Nhìn cục bột trắng mềm mại trong lòng mình, cô không nhịn được khẽ sờ một lát rồi mới lưu luyến rụt tay lại.
Lam Ngọc Anh nói với Hoàng Thanh Thảo: “Cô ơi, cháu về trước nhé.
“Đi đi!” Hoàng Thanh Thảo xua tay.
Thấy cô đẩy cửa xe đi ra, Hoàng Thanh Thảo nhìn về phía trước, quả nhiên thấy cửa xe chỗ ghế lái đăng trước cũng bị mở ra.
Lam Ngọc Anh vừa đặt chân xuống mặt đất, bóng dáng cao lớn của Hoàng Trường Minh đã xuất hiện trước mặt cô.
“Chuyện đêm qua.”
Lam Ngọc Anh mím môi, chủ động lên tiếng: “Tôi không để trong lòng đầu, tôi cũng mong anh đừng để ý! Ở nước ngoài, chuyện này rất bình thường, nam nữ đã trưởng thành xảy ra quan hệ là chuyện như cơm bữa. Ờm… Cho nên anh đừng cảm thấy có gánh nặng!”