Nhưng tên của tác giả đó lại khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, không phải là cô hiểu biết nhiều về nước Đức, mà là những di vật mà mẹ để lại không nhiều, cuốn sách tiếng Đức đó luôn được cô giữ gìn cẩn thận, cô vẫn thường đọc từ khi còn nhỏ, cô luôn ghi nhớ nội dung và tác giả của cuốn đó.
Lê Hoài Lâm nghe vậy, đuôi mắt rung lên vì phấn khích, suýt chút nữa tiến đến nắm lấy tay cô: “Thật ư! Cuốn mà cô Ngọc Anh có là cuốn nguyên bản ư?”
“Đúng vậy!” Lam Ngọc Anh gật đầu.
“Vậy thì tuyệt quá, vậy cô cho tôi mượn nhé!” Mắt Lê Hoài Lâm to lên. Lam Ngọc Anh thấy vậy vội vàng nói: “Được, để tôi về tìm rồi hẹn lại ông hôm khác!”
“Nhất định phải giữ lời nhé!” Lê Hoài Lâm dường như rất vui vẻ.
Vì lời hứa cho ông mượn sách, để thuận tiện, hai người. lấy điện thoại ra, trao đối phương thức liên lạc với nhau.
Lưu số điện thoại xong, Lê Hoài Lâm ngẩn đầu lên, chỉ về phía sau cô: “Chiếc xe Land Rover màu trắng đó đã đậu rất lâu rồi, dường như là Hoắc Trường Minh ở bên trong, cô
Ngọc Anh, chắc là đang đợi cô nhỉ?”
“Vâng.” Lam Ngọc anh quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe Land Rover trắng.
Trên ghế lái, Hoàng Trường Minh không có ý định xuống xe, trên tay cầm điếu thuốc đang châm lửa, đối mắt đen và sâu đang ngưng tụ, nhìn thẳng về phía họ.
Lê Hoài Lâm cười, cất điện thoại vào trong túi, nói: “Chẳng trách dạo gần đây ngày nào Tuyết Trinh cũng buồn bã, tâm trạng lúc nào cũng phiền muộn!”
“Ông Hoài Lâm, tôi và Hoàng Trường Minh… Lam
Ngọc Anh cau mày, có vài quan hệ không biết nên nói với đối phương như thế nào.
“Cô đừng hiểu lầm! Tôi không có ý trách cô!” Lê Hoài Lâm lại cắt ngang lời cô, giọng nói vẫn thân thiết như trước: “Thật ra lần đó tôi đã cảm thấy quan hệ giữa cô và Hoàng Trường Minh có gì đó không bình thường, xem ra suy nghĩ của tôi đã đúng! Nhưng cô yên tâm, những lời nói lúc này của tôi là thật lòng, thật sự không hề có ý trách cô! Mặc dù tôi là bố của Tuyết Trinh, nhưng từ trước đến giờ tôi luôn tôn trọng sự lựa chọn của những người trẻ như các cô, cũng không miễn cưỡng được việc kiên trì tình cảm!”
Lam Ngọc Anh nghe vậy, không khỏi choáng váng.
Lê Hoài lâm nói với giọng điệu rất bình thường, ánh mắt thản nhiên, không hề có bất kỳ nét giả tạo nào trong đó.
Cô cảm kích nói: “Ông Hoài Lâm, cảm ơn ông!”
“Cô khách sáo quá!” Lê Hoài Lâm xua tay, sau đó an ủi nói: “Cô đừng có gánh nặng tâm lý đối với tôi, nhớ cho tôi mượn sách, tài xế của tôi đến rồi, cô Ngọc Anh, tôi đợi điện thoại của cô!”
“Được. Lam Ngọc Anh gật đầu.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt, Lê Hoài Lâm sải bước đi về phía ven đường, ông ấy vừa ngồi vào trong xe, cô cũng xoay người, chạy lon ton đến chiếc xe Land Rover trắng, mở cửa ra rồi ngồi vào trong.
Thắt dây an toàn xong hồi Ilaa nhưng vẫn chưa thấy xe nổ máy, cô quay đầu lại hỏi: “Hoàng Trường Minh, chúng ta không đi sao?”
“Cuối cùng cũng chịu quay lại rồi sao?”
Hoàng Trường Minh hất nhẹ tàn thuốc, đồng thời nói với cô.
Giọng nói có cần phải ấm ức vậy không?
Lam Ngọc Anh nhìn khuôn mặt cứng nhắc của anh, không nhịn được cười mà giải thích: “Em chỉ là trùng hợp gặp ông Lê Hoài Lâm ở trước cửa hiệu sách, cho đến chào hỏi, tán gẫu vài câu mà thôi!”
“Em không thể giả bộ không thấy sao?” Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng.
“Vậy thì không lễ phép chút nào.” Lam Ngọc Anh nói một cách ngây thơ.