Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1154


Nhẹ nhàng lật chăn xuống giường, cô nhặt đống quần áo bị vất hỗn loạn dưới đất mặc lên người, vừa mặc đồ cô vừa chửi thầm trong tim, cuối cùng nhìn người đàn ông vẫn đang nằm ngủ trên giường, cô nhẫn nhịn không xông lên giường đánh cho cái mặt anh ta trở thành giống cái đầu heo.


Tối qua cô đúng là số đen, còn anh ta là người được hưởng lợi Trương Tiểu Du liếc thấy chiếc ví nam đang nằm trên thảm lông, cô mở ra quét mắt một hồi, bên trong ngoài tiền mặt còn có không ít các loại thẻ và giấy chứng nhận, cô híp mắt cười, sau đó liền đi vào nhà tầm, không lâu sau truyền đến tiếng nước xả bồn cầu, tồi cô xiêu vẹo như chú chim cánh cụt rời khỏi căn phòng đó.


Thành phổ Kiên Giang này và bát tự của cô không hợp nhau, vì vậy cô muốn lập tức rời về Sài Gòn.


Trở về khách sạn nơi cô ở, đi bộ lên từ cầu thang gỗ, bước chân Trương Tiểu Du bỗng dừng lại, đứng trước cửa phòng cô là một thân hình cao gầy, khuôn mặt vẫn thanh tú như trong hồi ức của cô, chỉ là lúc này khóe miệng vốn luôn nhếch lên lại rủ xuống.


Trong lòng cô vẫn kích động như hồi đó, nhưng cô biểu hiện ra ngoài là một vẻ hoàn toàn bình thản.


Nghe thấy tiếng bước chân của cô, Ngô Huỳnh Đông lập tức quay người lại “Cá Nhỏ, em đi đâu vậy? Ông chủ khách sạn nói, cả đêm qua em không về!”


“Có liên quan gì đến anh sao?” Ánh mắt Trương Tiểu Du nhìn anh ta giờ đây chỉ toàn vẻ lạnh nhạt.


Tối ngày hôm kia chính mắt cô nhìn thấy anh ta lên giường cùng người phụ nữ khác, cô đã bị tát và bị đuổi ra ngoài hành lang, cũng không thấy anh ta gọi điện hỏi thăm nửa lời, giờ lại bày ra vẻ quan tâm hỏi cô tối qua đã đi đâu”


“Cá Nhỏ, anh xin lỗi” Ngô Huỳnh Đông cúi đầu nói.


Trương Tiểu Du cười nhạt: “Câu nói này lúc tôi bắt gian anh vào tối ngày hôm kia, anh đã nói qua rồi”


Không phải mỗi câu nói xin lỗi đều đổi lại thành một tiếng không vấn đề gì được.


Cô không phải là Bồ Tát ngồi trên đài sen, vết thương trong lòng cô lớn như vậy, sẽ không vì ba chữ đơn giản đó, mà nhẹ nhàng bỏ qua được chuyện này.


Đến bây giờ cô vẫn còn cảm thấy kinh tởm, tỉnh cảm năm năm này của cô đã trao nhầm người rồi Nghe thấy hai từ “bắt gian” được nhấn mạnh nói ra từ miệng cô, khuôn mặt Ngô Huỳnh Đông cứng ngắc, trong mắt anh ta chỉ còn lại sự ngại ngùng và lúng túng, Trương Tiểu Du đã không còn tâm tư để nói chuyện với anh ta, cô quẹt thẻ mở cửa, hành lý bên trong vẫn chưa kịp mở ra, cô trực tiếp kéo vali hành lý đi ra, Ngô Huỳnh Đông nâm chặt cánh tay cô, mắt mày thanh tú hiện lên tỉa phức tạp khó xử: “Cá Nhỏ, anh xin lỗi, cố ý giấu em là anh không đúng, anh…”


Nhưng lời chưa nói xong, liền nghe thấy âm thanh của giày cao gót, kèm theo đó là giọng nói của một người phụ nữ: “Anh yêu, không phải đã nói là chỉ 5 phút thôi sao, đã vượt quá 30 giây rồi đó.”


“Sau khi người phụ nữ đó đi tới, lại giống như tối hôm đó, trực tiếp khoác tay thân t với Ngô Huỳnh Đông, Đây chẳng phải là đã vô hình muốn tuyên bố với cô, người đàn ông đừng bên cạnh thuộc về cô ta sao”


Trương Tiểu Du mặc nhiên nhìn thấy, biểu cảm trên khuôn mặt cô không có gì thay đổi, đối với họ mà nói càng không muốn rơi nước mắt, giống như cô không để vào mắt việc đã từng bắt gian trước đó, cảnh tượng như bây giờ tất nhiên cũng không hề có tính kích động đối với cô.


Cuối cùng Ngô Huỳnh Đông cũng thu về cánh tay đang nắm chất tay cô, dưới ánh mắt nhìn của người phụ nữ kia, anh lấy ra từ trong túi một tẩm thẻ đưa cho cô, “Anh có ý gì?” Trương Tiểu Du nhìn châm chấm vào tấm thẻ.


Ngô Huỳnh Đông dường như có chút lưỡng lự, nhưng dưới sự thúc giục của người phụ nữ kia, anh chậm rãi nói: “Cá Nhỏ, anh biết anh có thể ra nước ngoài du học đều là nhờ em một lòng nhịn ăn nhịn mặc sống tần tiện lại chăm chỉ đi làm, trong đây có hơn 170 triệu, là số tiền hai năm qua em gửi cho anh, mật mã là ngày sinh của em”


Trương Tiểu Du không dám tin vào mắt mình.


Anh ta coi mình là cái gì”


Nếu như không phải vi trái tim cô đã tan nát, thì cô thật sự muốn lớn tiếng chất vấn xem lương tâm của anh ta đã đi đâu rồi”


Trương Tiểu Du nhìn anh ta giống như lần đầu tiên cô biết đến anh ta, một vẻ đẹp trai sạch sẽ giống như đã từng có khi ở trong trường, nhưng sớm đã không phải là người đàn ông trong hồi ức của cô, không còn một hình đáng thường mặc đồ thể thao giống như cô, mà thay vào đó là một người đàn ông mặc vest đen với những đường may thủ công tỉ mi, cảm thấy thật xa lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK