Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 642


“Hôm nay tôi có thay anh tìm hiểu, tôi hỏi Ngọc Anh có dự định gì với anh không” Trương Tiểu Du kể lại câu chuyện, nói cơ bản lại cho anh biết: “Cô ấy nói không biết, hiện tại toàn bộ tâm trí đều đặt trên người con, không nghĩ gì khác, chỉ muốn bù đắp lại tình cảm mẹ con bị thiếu hụt!”


Hoàng Trường Minh nghe vậy, khẽ mím môi: “Ừ, tôi biết rồi.”


Trương Tiểu Du thấy lông mày anh nhíu lại, vội vã nói tiếp: “Tổng giám đốc Hoàng, anh đừng nản chí, tôi thấy bây giờ Ngọc Anh nghĩ như thế cũng là bình thường, nhưng có một việc tôi có thể khẳng định, mấy năm nay Ngọc Anh vẫn luôn độc thân.”


“Cô Trương, cảm ơn. Sau còn cần cô giúp đỡ nhiều rồi.” Hoàng Trường Minh hơi nhếch miệng, nói rất chân thành.


“Gì chứ.” Trương Tiểu Du gãi đầu, thở dài: “Tổng giám đốc Hoàng này, về sau việc này đừng để một người phụ nữ mang thai như tôi làm nữa.


“Phụ nữ mang thai thì làm sao?” Hoàng Trường Minh nhướn mày.


“Tôi không muốn làm nội gián chứ gì nữa. Trương


Tiểu Du phàn nàn. Hoàng Trường Minh gật đầu, sau đó nhìn về phía cô: “Đừng suy nghĩ nặng nề thế, cô là nằm vùng.


Trương Tiểu Du: “…”


Chẳng lẽ không giống nhau à?


Thôi, từ lúc ở nhà Hoàng Trường Minh bốn năm trước cô đã làm nội giản một lần rồi, giờ cũng là trước lạ sau quen mà thôi.


Thang máy đến tầng dừng, Hoàng Trường Minh giúp cô mang đồ vào đến tận cửa


Lúc mở cửa, Trương Tiểu Du do dự một lát, nghĩ ngợi rồi vẫn nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc Hoàng, tôi mong anh đừng cố ép Ngọc Anh, dù sao hai người chia tay đã bốn năm rồi, tôi cảm thấy phải từ từ mới như xưa được


Hoàng Trường Minh đặt đồ ở đầu nhà rồi đứng thẳng lại.


Bên trong đôi mắt thâm sâu tĩnh lặng của anh tràn ngập sự sâu sắc: “Yên tâm, tôi có kiên nhẫn cả đời này” Trương Tiểu Du nghe vậy hơi run lên, sau đó yên tâm cười.


“Bà xã, em về rồi à?”


Dường như nghe thấy tiếng nói chuyện, từ bên trong truyền ra giọng nam trầm ấm.


Ngay sau đó, Trần Phong Sinh mà bình thường khi làm việc luôn khoác blouse trắng còn trong đêm lại mang hình tượng quý công tử đi tới, anh ấy đang đeo tạp dề, lại còn là loại họa tiết hoa nhí Hàn Quốc.


Thấy Hoàng Trường Minh, Trần Phong Sinh rất lúng túng nhưng muốn tránh cũng không kịp nữa rồi.


“Phong Sinh, tôi không ngờ anh lại có thiên phú trong lĩnh vực này đấy.” Hoàng Trường Minh nheo mắt, giọng điệu chế nhạo.


“Khụ!” Trần Phong Sinh hạ thấp giọng, mất tự nhiên nói: “Đừng hiểu lầm, là cô giúp việc trong nhà nấu, tôi chỉ phụ một chút thôi.”


Hương thơm món ăn dần truyền đến, Trương Tiểu Du tốt bụng không vạch trần, lại còn cùng giấu diễm: “Tổng giám đốc Hoàng, tay nghề của cô ấy rất khá, hay là bảo Ngọc Anh với Đậu Đậu lên đây, mọi người ở lại dùng cơm xong hằng về?”


“Không được, anh chỉ nấu hai người bọn mình thôi!” Trần Phong Sinh bật thất.


“.” Trương Tiểu Du đành mặc tên ngốc này luôn.


Gương mặt điển trai của Trần Phong Sinh đỏ bừng lên vì xấu hổ, nhất là vì ánh mắt liếc qua của người bạn tốt, anh ấy tức nổ phổi mà đẩy người ra ngoài rồi đóng cửa lại.


Hoàng Trường Minh nhìn cánh cửa đóng chặt cũng không giận, quay người ra về.


Nhưng anh không bấm thang máy mà đẩy cánh cửa thoát hiểm, chậm rãi đi từng bậc thang. Đợi đến khi anh trở lại xe, Lam Ngọc Anh ở phía ghế sau chau mày hỏi: “Sao anh đi lâu thế?”


“Thang máy bị hỏng, tôi giúp cô ấy mang lên bằng thang bộ. Hoàng Trường Minh thản nhiên đáp.


“Đi thang bộ? Thế thì mệt chết mất.” Lam Ngọc Anh ngạc nhiên vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK