“Tha thứ?” Hoàng Trường Minh nheo mắt rồi lặp lại hai chữ này, sau đó môi mỏng khẽ mím, giọng nói trầm hơn trước đôi chút: “Cô cảm thấy tôi sẽ tha thứ cho cô sao? Lam Ngọc Thiên, biển số xe của chiếc xe máy điện mà ngày hôm đó cô lái đã được cố ý che lại, hơn nữa video giám sát trước khi vụ việc xảy ra cho thấy cô đã đi dạo quanh khu vực lân cận của biệt thự, sau khi Đậu Đậu ra khỏi nhà cô vẫn luôn đi theo sau cậu bé, khi băng qua đường cô nhấn ga lao thẳng về phía nó, đâm ngã xong lại nhìn xem xung quanh có ai không rồi bỏ chạy khỏi hiện trường. Vẻ mặt của cô ta không khỏi trở nên hoảng hốt, giữa đôi mày đều ngập tràn sự sợ hãi.
Trong lòng Lam Ngọc Anh chợt buốt lạnh khi nghe thấy những điều này.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng lời nói của Hoàng Trường Minh, cô lập tức hiểu ra ý tử của anh.
Nếu như chỉ là một người đưa cơm bình thường hay là nhân viên chuyển phát nhanh thì cũng thôi đi, nhưng lại là Lam Ngọc Thiên, mà hàng loạt hành động mà cô ta đã làm căn bản không phải là một sự cố ngoài ý muốn đơn giản, mỗi bước đều đã lên kế hoạch sẵn và hoàn toàn có chủ ý.
Lam Ngọc Anh mở to mắt không dám tin nhìn về phía Lam Ngọc Thiên rồi hỏi: “Lam Ngọc Thiên tại sao cô phải làm như vậy?”
Đôi tay run rẩy của cô ta càng siết chặt hơn, khiến chiếc còng tay phát ra từng tiếng vang.
Ánh sáng trong mắt cô ta nhanh chóng chớp động, tựa hồ đang suy nghĩ hay cân nhắc điều gì đó, một lúc lâu sau vẫn không hề lên tiếng, sau đó con người trong mắt dần dần giãn ra.
“Tất cả đều là tại cô.
Lam Ngọc Thiên đột nhiên hét lên, trừng mắt đầy cay nghiệt: “Lam Ngọc Anh tôi hận cô! Tôi hận cô đến chết!”
“Nhờ ơn của cô mà tôi vốn là con gái nhà họ Lam giàu có hiện tại lại lưu lạc đến độ phải đi làm nhân viên phục vụ rửa bát cho nhà hàng. Trước kia đi tới đâu cũng có người yêu chiều, nếu như không phải vì cô thì làm sao tôi sẽ biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ như bây giờ chứ! Còn có mẹ tôi, chúng tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Lam cũng đều vì cô.
“Cô dựa vào cái gì mà có thể sống tốt hơn tôi chứ, lại khiến anh Trường Minh mê như điều đổ đến nỗi trong mắt chỉ có mình cô! Cô hỏi tôi tại sao lại làm như vậy ư, đương nhiên là vì trả đũa cô rồi! Cô hại tôi trở thành dáng vẻ ngày hôm nay, tôi ước gì có thể giết chết nghiệt chủng mà cô sinh ra, để cho cô đau khổ khóc hết nước mắt, như vậy tôi mới có thể vui sướng được! Có trách thì phải trách tên nhóc đó mệnh cứng, bị tôi đâm mạnh như vậy mà nó cũng không sao. Giọng nói của cô ta ngày càng bén nhọn, trong ánh mắt tràn ngập sự hận thù.
“Lam Ngọc Thiên, cô đúng là điên rồi!” Lam Ngọc Anh nhìn cô ta mà không thể nói lý.
Hoàng Trường Minh vươn tay ra giữ lấy cô, lạnh lùng liếc nhìn cô ta với sắc mặt hung ác rồi chỉ vào một chỗ: “Ở đây có ghi hình làm bằng chứng, cảnh sát phụ trách án này sẽ tiến hành xử lý thêm, không cần phải quan tâm đến kẻ điên này.
Anh nói xong dắt tay cô rời đi.
Khi đóng cửa lại Lam Ngọc Anh còn quay đầu lại nhìn Lam Ngọc Thiên.
Cô ta đeo còng tay ngồi ở đó, đôi mắt tràn ngập căm hận nhìn chằm chằm vào cô, thậm chí vành mắt đều xếch lên, mái tóc hai bên rối tung khiến cho khuôn mặt càng thêm vặn vẹo.
Ngoài tội gây tai nạn rồi chạy trốn còn cộng thêm tội cố ý giết người.
Lam Ngọc Anh liếc nhìn biểu cảm hờ hững lạnh lùng của Hoàng Trường Minh, giống như những gì anh đã nói trước khi đẩy cửa, biết anh sẽ không dễ dàng bỏ qua, chỉ cần tìm một luật sư giỏi, e rằng sẽ không cho Lam Ngọc Thiên dễ dàng ra khỏi tù.
Hoàng Trường Minh thấy vậy đổi tư thế ôm lấy vai cô, đôi môi mỏng ghé sát tai cô: “Loại người như vậy đều là do cô ta tự tìm lấy “Ừ, em biết.” Lam Ngọc Anh gật đầu.