‘Thực ra, cô không cần phải nói với anh ta về điều đó, dù sao thì hai người cũng đã ly hôn rồi. Trần Phong Sinh một mình trở về từ Nam Phi, điều này đã chứng minh rằng họ là những người xa lạ và họ nên có cuộc sống riêng. Nhưng trong thâm tâm, cô vẫn mong rắng họ có thể có cơ hội ở bên nhau lần nữa.
Lam Ngọc Anh không biết Trương Tiểu Du đã buông bỏ mối quan hệ và cuộc hôn nhân này hay chưa, nhưng ít nhất trong lòng cô chưa hoàn toàn lãng, quên, bằng không, mỗi khi nhắc tới Trần Phong Sinh, cô đều sẽ né tránh ánh mất của mình về phía bên kia video.
Sau khi nói xong mấy lời này, cô ấy nín thở quan sát biếu hiện của Trần Phong Sinh.
Dường như lúc giọng nói cô vừa dút, khuôn mặt tuấn tú của Trần Phong Sinh như chiếc gương vỡ tan trong tích tắc, trên mặt gương xuất hiện một vết nứt, dưới bóng đèn neon, anh đưa đôi mắt nhìn xuống dưới, đợi vài giây sau, anh ngẩng lên lần nữa, sâu bên trong dường như bao trùm cả màn đêm, như nói lên câu “Tôi hiểu rồi”
Sau khi hút mạnh một hơi thuốc, Trần Phong Sinh xoay người đi tới bên đường bắt một chiếc taxi Vậy đó sao?Lam Ngọc Anh nhìn chấm chắm vào đèn hậu của chiếc taxi đang biển mất khỏi tầm mắt của mình, cảm thấy có chút buồn lòng Hoàng Trường Minh đi tới, choàng qua vai cô: “Quên đi”
“Ừm…” Cô gật đầu thở dài.
Ngày hôm sau là chủ nhật.
Hoàng Trường Minh vừa mới trở về sau chuyến công tác, cuối tuần không có lịch trình, nhưng ở nhà cũng không nhàn nhã gì, ăn sáng xong một lúc rồi đi vào phòng làm việc, hình như có vài cuộc họp trực tuyến ở nước ngoài cần phải tổ chức Hôm qua đi xem phim về đến nhà cũng đã nửa đêm, mặc dù cô chọn xem phim lúc đó nhưng lúc về nhà, anh đột nhiên không thể để cô đi dễ dàng vậy được. Việc nên làm dù một chút cũng sẽ không trì hoãn, ngay cả khi cô nhanh chóng trốn vào phòng tâm để tắm thì cũng bị anh đuổi theo và dồn tới chỗ vòi hoa sen.
Nghĩ đến cảnh tượng trong phòng tắm tối hôm qua, Lam Ngọc Anh liền cảm thấy vành tai nóng bừng cả lên.
“Ngọc Anh, bé cưng đi xong rồi ạ ~”
Giọng nói nhẹ nhàng của đứa trẻ thốt lên, cô rút lại suy nghĩ của mình khỏi những cảnh tượng đó.
Bánh bao nhỏ gần đây bắt đầu có sở thích mới, chính là chơi cờ nhảy, lúc này vài quân cờ nhỏ màu vàng đã nhảy tới trước mặt cô, bàn tay nhỏ bé khẽ chạm vào cô thúc giục, Lam Ngọc Anh vội vàng cầm lên nhảy hai bước.
Nghe thấy điện thoại rung, cô vội vàng nói: “Bé con chờ mẹ một chút nhé!”
Điện thoại bị cô đè dưới gối ôm nên âm thanh rung có chút lớn, cô đưa tay sờ thì thấy trên màn hình hiến thị một dãy số, tuy không có tên ai nhưng cô cũng cảm thấy có chút quen thuộc, lúc trước nhập viện Lê Văn Nam từng gửi tin nhắn cho cô.
Lam Ngọc Anh ngập ngừng trả lời: “… Alo”
“Ngọc Anh, là tôi!” Quả nhiên, giọng nam nhẹ nhàng của Lê Văn Nam vang lên ở đầu dây bên kia.
Lam Ngọc Anh vô thức liếc nhìn lên lầu, giọng nói có chút chột dạ liền nhỏ đi một chút: “Uh, Văn Nam, có chuyện gì vậy?”
‘Tôi đang ở trước nhà cô. Cô có tiện ra Lê Văn Nam cười mỉm, sau đỏ n ngoài này nói chuyện không?
Cuộc gọi thoại ngắn kết thúc, Lam Ngọc Anh cầm điện thoại trong lòng bàn tay.
Nhìn qua khung cửa số kính trong suốt, và dường như cô thực sự nhìn thấy bóng một chiếc ô tô mờ ảo đang đậu ngoài sân, cô liền nuốt nước bọt vào trong.
Việc này thật đúng là có phần hơi quá rồi, thậm chí còn tìm đến tận nhà?
Nhưng người cũng đã đến cửa rồi, nếu cô tránh không gấp thì có hơi thất lễ, ngẩng đầu nhìn lên lầu một lần nữa, có lẽ Hoàng Trường Minh vẫn đang ở trong cuộc họp trực tuyến, suy nghĩ một lúc, cô mới đứng dậy khỏi ghế sô pha.
“Bé con, con tự chơi một lát nhé, mẹ ra bên ngoài chút, một lúc sẽ trở về ngay!” Xoa đầu bánh bao nhỏ, nói xong, cô cầm điện thoại lên rồi bước ra khỏi biệt thự.
Bước qua sân, cô liền thấy một chiếc A8 màu nâu hạt dẻ đậu ở đó.
Từ xa nhìn thấy cô từ biệt thự đi ra, Lê Văn Nam cởi dây an toàn rồi bước xuống xe Lam Ngọc Anh đi tới phía trước: “Văn Nam…”
“Có làm phiền cô không?” Giọng điệu Lê Văn Nam có vẻ áy náy.
“À, không sao mà…” Lam Ngọc Anh cười khan, ngập ngừng hỏi: anh tới đây là…”