Nhưng cho dù là vậy, cô vẫn đau đến nhíu mày, mồ hôi lạnh tuôn ra nhễ nhại Lúc này, người làm đó cũng sợ đến ngây người, nhìn cảnh tượng đột nhiên xảy ra trước mặt, cái khay trong tay trực tiếp rớt xuống đất, chạy lại gần cô một cách vô cùng hoảng loạn: “Á! Cô Ngọc Anh!”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi này, Lam Ngọc Anh đã cảm giác được cả người ướt đảm.
Đứa nhỏ.
Điều mà cô lo lng nhất hiện tại chính là đứa trẻ Người làm đó trừng to mắt, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ: “Cô Ngọc Anh! Tôi xin lỗi, cô có sao không? Có bị thương ở đâu không, cô đừng làm tôi sợ! Tôi không biết sẽ đụng phải cô.”
“Cô làm việc kiểu gì vậy!” Lê Tuyết Trinh cách đó một khoảng, bước xuống quát.
“Cô Tuyết Trinh, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!” Người làm vội vàng cúi đầu khom người Lê Tuyết Trình dời ánh mắt bất mãn từ trên gương mặt của người làm đi, chủ động duỗi tay ra với Lam Ngọc Anh và nói: “Có nghiêm trọng không, tôi đỡ cô dậy nhé?”
Nhìn thấy bàn tay với bộ móng tay mang màu sắc xinh đẹp kia, Lam Ngọc.
Anh lại không hề cử động, vô thức rụt người về sau để trốn.
Lúc này, một giọng nam trầm ốn vang lên.
“Ngọc Anh!”
Mười mấy bậc thang, nhưng Hoàng Trường Minh lại phi lên trên chỉ bằng hai, ba bước dài: “Đã xảy ra chuyện gì!”
Anh lái chiếc Land Rover vào sân, nhưng không nhìn thấy cô ra ngoài, nên đồ lại rồi tiến vào trong biệt thự, không ngờ lại nhìn thấy cô đang ngã ngồi trên bậc cầu thang, sắc mặt trắng bệch đến lạ thường, trên huyệt thái dương còn có mmồ hôi lạnh, lại nhìn thấy cô đang dùng tay ôm bụng mình nữa, khiến cho hô hấp của anh gần như dừng lại Hầu kết chuyển động lên xuống, anh lại gần, ôm lấy cô một cách nhanh chóng và cẩn thận.
Lê Tuyết Trinh nhìn thấy, dùng giọng dịu dàng nói với người phía trước: “Trường Minh, anh đừng gấp! Là người làm không cẩn thận, vừa rồi khi xuống lâu không cẩn thận dụng vào cô ấy, người mất thăng bằng nên mới ngã!”
Bị cô ta nhắc đến như vậy, người làm ở bên cạnh gần như quỳ xuống ngay tại chỗ, sợ đến mức bật khóc thành tiếng, vừa hoang mang, vừa không biết phải làm sao: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! Cô Ngọc Anh, cô không sao chứ, tôi thật sự chỉ không cấn thận, chứ không phải cố ý đâu! Tôi cũng không biết tại sao, đột nhiên trượt chân một cái đụng phải cô, cô tuyệt đối không thể có chuyện được, bằng không tôi chết vạn lần cũng chưa đền hết tội.”
Đôi mất của Hoàng Trường Minh mờ mịt như mây giông tháng sáu, lạnh lùng đi ngang qua Lam Ngọc Anh nắm lấy áo khoác tây trang của anh, cần môi, giọng run rẩy: “Hoàng Trường Minh, mau đưa em đến bệnh viện, bụng em đai Đợi những người khác ở căn phòng trên lầu nghe được động tĩnh và chạy tới, thì Hoàng Trường Minh đã ôm cô rời khỏi biệt thự từ lâu.
Chiếc Land Rover màu trắng chạy nhanh trên đường, nhưng anh cũng không dám phóng quá nhanh, sợ có chỗ nào đó không cẩn thận lại động đến cô, bàn tay nắm chặt lấy vô lăng đến mức sắp khảm vào trong đó, trái tìm từ đầu đến cuối đều như bị siết chặt Lam Ngọc Anh được anh cài dây an toàn, đặt ở ghế phụ lái. Cô cuộn người lại, đầu cúi thấp, vẫn dùng hai tay ôm chặt bụng giống như lúc trước.
Cô thật sự rất sợ.
Đọc theo đường đi, tay của cô không ngừng sờ xuống phía dưới, chỉ sợ sẽ sờ được cảm giác ướt át, cũng may là không chảy máu.
Dù vậy, trái tim của cô vẫn siết chặt, trước mắt đều là hơi nước mờ mịt. Cô thậm chí còn không dám khóc, sợ rắng nếu như vậy, thì thật sự sẽ mất đi đứa trẻ, nên chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, tuyệt đối đừng để đứa nhỏ có chuyện.
Hai người bọn họ đã trông chờ lâu như vậy rồi, vất vả lảm mới có điều bất ngờ. Mỗi một ngày sau đó, Hoàng Trường Minh đều mong ngóng con gái của bọn họ ra đời. Nếu cứ mất đi mà chẳng hiểu tại sao như vậy, vậy cô nhất định sẽ xót xa và ân hận đến chết!
“Đứa trẻ, Hoàng Trường Minh, nhất định phải bảo vệ đứa trẻ…”
Lam Ngọc Anh giương mắt nhìn về phía anh, thì thào với giọng nói nghẹn ngào.