Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 535


Thấy thế, Nguyễn Hồng Mai không vui kéo tay áo chồng mình dưới bàn.


Khi món cuối cùng được bưng lên, Hoàng Trường Minh cũng vừa nghe máy xong, đi vào phòng. Thấy Lê Hoài Lâm muốn rót rượu cho mình, anh từ chối: “Bác Lê, cháu không uống rượu được, cháu lái xe đến đây.


“Vậy thì để hai ông uống, Trường Minh đừng uống. Nguyễn Hồng Mai lập tức tiếp lời, sau đó lấy bình giữ nhiệt từ trong túi xách: “Đây là trà hoa cúc dì mang từ nhà đến đây, vừa thanh nhiệt vừa hạ hỏa. Gần đây thời tiết khô hanh, người trẻ tuổi các cháu uống nhiều mới có lợi. Hơn nữa trà hoa cúc này là do tháng trước Tuyết Trinh đến trang viên hải mang về làm thành trà cho cháu uống đẩy


Nhận được ánh mắt ám chỉ, Lê Tuyết Trinh lập tức nhận lấy bình nước.


“Trường Minh, để em rót cho anh một ly Lê Tuyết Trinh nói rồi rót đầy một lỵ, sau đó đưa đến trước mặt anh. Hoàng Trường Minh thản nhiên nhếch môi: “Cảm ơn”


Thấy anh không cầm ly lên, ông Hoàng Kiến Phong sợ người nhà họ Lê không vui nên họ một tiếng, trầm giọng quát: “Con bé Tuyết Trinh cố ý hái hoa làm trà, còn tự tay rót cho con, còn không mau uống đi!”


Hoàng Trường Minh nhíu mày, cầm ly đưa lên môi. Sợ Hoàng Kiến Phong lại răn dạy, hơn nữa anh cũng đang khát nên uống hơn nửa ly.


Ánh mắt Lê Tuyết Trinh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh. Thấy anh đã uống ly nước, cô ta vừa khẩn trương vừa kích động, còn thấp thoáng vẻ mong chờ phấn khởi, sau đó rót thêm một ly cho anh.


Hoàng Thanh Thảo nhướng mày, mỉm cười hỏi: “Thứ gì vậy? Cho dì uống thử với.


Nghe vậy, Lê Tuyết Trinh nhất thời cứng đờ.


“Thanh Thảo, em thích uống thì đơn giản thôi, lát nữa chị về nhà sẽ kêu người mang một ít cho em. Nguyễn Hồng Mai mỉm cười tiếp lời, sau đó bưng ly rượu vang chủ động đứng dậy: “Nhưng hôm nay em đừng uống, bởi vì chị biết em uống rượu rất giỏi. Đàn ông bọn họ uống rượu đế em phải uống rượu vang với chị đấy.”


“OK!” Hoàng Thanh Thảo nhún vai.


Lê Tuyết Trinh thở phào nhẹ nhõm.


Sau khi kết thúc bữa cơm, mọi người lần lượt đứng dậy rời đi. Lúc ăn cơm, Hoàng Thanh Thảo đã nói lát nữa muốn cậu bé chơi với mình, Hoàng Kiến Phong rất không hài lòng, cuối tuần ông muốn cháu trai đến nhà họ Hoàng với mình, nhưng nghĩ đến em gái mình hiếm khi về nước nên không tranh giành.


Lúc đi ra phòng riêng, Lê Tuyết Trinh tranh thủ lúc Hoàng Kiến Phong đi đằng sau, dịu dàng nói: “Trường Minh, lát nữa em còn tham gia một buổi họp lớp, anh có thể đi cùng em không? Có mấy người bạn từ nước ngoài về, rất muốn được gặp anh, chỉ cần anh lộ diện là được rồi.


“Có gì mà không thể!” Quả nhiên, Hoàng Kiến Phong đã trả lời thay anh.


Xe hơi chạy băng băng trên đường. Bên phải có rất nhiều chiếc xe vượt mặt, song tài xế vẫn vững vàng chạy với tốc độ không nhanh không chậm.


Khoảng mười phút sau, tài xế quay lại báo cáo: “Sếp


Thảo, xe của tổng giám đốc Hoàng đỗ lại đằng trước!”


Hoàng Thanh Thảo đang nhắm mắt khoanh tay trước ngực lập tức mở mắt ra, hạ cửa kính xe xuống nhìn ra bên ngoài, nhướng mày: “Không phải nói là họp lớp hay sao? Chạy đến khách sạn làm gì?”


Thật trùng hợp, khách sạn này lại là khách sạn mà bà vẫn ở sau khi về nước, thế nên lần này không bị coi là theo dõi đâu nhé.


Hoàng Thanh Thảo nháy mắt với cậu bé: “Đậu Đậu, chúng ta cùng đi xem trò hay nhé.”


Sau khi chiếc Land Rover màu trắng dừng lại, Hoàng Trường Minh nhíu mi cùng Lê Tuyết Trinh vào khách sạn. Trên đường đi, Lê Tuyết Trinh gọi một cuộc điện thoại rồi kêu anh lái xe đến đây, nói là còn chưa đến giờ nên tới khách sạn mà bạn mình đang ở, kêu anh đi chào hỏi là được. Đối với Hoàng Trường Minh thì đi đâu cũng như nhau, chẳng qua là hoàn thành nhiệm vụ của Hoàng Kiến Phong mà thôi, chỉ cần lộ mặt rồi rời đi là được.


“Ting!” Thang máy lên tầng thượng.


Hoàng Trường Minh bước ra thang máy, không hiểu sao lại cảm thấy cả người nóng ran, cổ họng khô khốc. Lê Tuyết Trinh nhận thấy sự khác thường của anh, cố gắng kiềm chế kích động trong lòng, nhưng vẫn bước đi nhanh hơn, cuối cùng cũng đến trước cửa phòng, lặng lẽ quẹt thẻ mở cửa: “Trường Minh, là phòng này nè”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK