“Vâng, cháu sẽ ngoan!” Bánh Bao nhẹ nhàng đáp.
Lam Ngọc Anh cong khóe miệng, vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Kiến Phong khiến cô đông cứng, cô dặn dò thím Lý vài câu rồi cùng Hoàng Kiến Phong rời khỏi biệt thự
Bánh Bao tiễn cô ra tận cửa, nhìn chiếc xe khuất dần sau cửa, lập tức xoay người chạy vào phòng khách.
Cậu bé nhấc điện thoại nhấn một dãy số, người bên kia vừa bắt máy thì cậu hét lên, “Ba!”
Như cố ý, tài xế cho xe đi một đoạn dài rồi dừng hẳn
Trùng hợp lại dừng ngay trước quán trà quen thuộc. lại.
Sau khi vào phòng bao, Hoàng Kiến Phong ngồi bên cửa sổ bằng gỗ gụ chạm trổ rồi giơ tay ra hiệu cho cô, “Cô Lam, ngồi đi.”
Lam Ngọc Anh bước tới ngồi đối diện ông. Sau đó, người phục vụ bưng khay trà và bộ ấm trà lên, pha trà rồi rời đi.
Hệt như bốn năm trước, Hoàng Kiến Phong vẫn mặc trên người bộ quần áo Đường Sơn, vóc dáng vẫn cường tráng, ngoại trừ có vài sợi tóc trắng lòa xòa ở hai bên thái dương, nhưng ánh mắt ông vẫn rất sắc bén, ông rót một tách trà cho CÔ. Lam Ngọc Anh giơ tay nhận lấy tách trà, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út lộ ra.
Khi thu tay lại, cô có thể cảm thấy hai mắt Hoàng Kiến Phong nhíu chặt lại:
Hương trà tỏa ra trong không khí, Hoàng Kiến Phong không lãng phí nhiều thời gian, ông đi thẳng vào vấn đề, “Cô Lam, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau, cho nên tôi cũng không muốn vòng vo với cô.
“Thái độ của tôi vẫn như bốn năm trước. Tôi không đồng ý để cô và Trường Minh ở bên nhau! Người có mặt cây có vỏ. Cô Lâm đã bỏ đi với người đàn ông khác bốn năm trước thì không nên quay lại làm phiền nữa, Trường Minh và Tuyết Trinh sắp kết hôn rồi, cô lại chen ngang vào lúc này, thế cũng thật là vô đạo đức. Huống hồ, tôi cũng sẽ không để cô bước chân vào cửa nhà họ Hoàng. Tôi khuyên cô đừng có mơ tưởng nữa!”
Lam Ngọc Anh cụp mắt xuống không nói gì. Lông mi rủ xuống che đi ánh sáng bên trong.
“Đây là mười triệu. Hoàng Kiến Phong sắc mặt hòa hoãn lại, lấy ra một tấm chi phiếu đưa cho cô, cười châm chọc, “Haha, phải nói rằng cô Lam khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác. Từ một triệu năm đó, tới mười triệu hôm nay, hi vọng cô thức thời chút, vả lại cô cũng đã sinh con cho Hoàng gia, coi như là phần thưởng xứng đáng Mười triệu không phải là con số lớn nhưng cũng đủ cho cô sống cả đời, cầm số tiền này rồi thì tôi hy vọng cô quay về nơi mà cô nên về!”
Lam Ngọc Anh từ đầu tới cuối chỉ ngồi nghe Hoàng Kiến Phong nói.
Đợi ông ta nói xong, mắt cô mới rời khỏi tấm chi phiếu.
Cô không hề né tránh, nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm nghị đối diện, cô thẳng lưng, lạnh giọng nói: “Chủ tịch Hoàng, tôi nghĩ ông đã nói nhiều như vậy rồi nhưng hình như vẫn còn nợ tôi một lời xin lỗi thì phải.”
Ông ta vẫn hệt như bốn năm trước, muốn dùng chi phiếu để đuổi cô đi.
Khi đó cô như đang ngồi trên bàn kim, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, chỉ cảm thấy bẽ bàng, không dám ngẩng đầu lên, tâm thái của cô giờ vẫn vậy, chỉ khác là đôi mắt cô nhìn thẳng vào mắt của Hoàng Kiến Phong.
Hoàng Kiến Phong sắc mặt cứng đờ.
Mặc dù cảm thấy có chút chột dạ nhưng đã quen với việc dạy dỗ người khác, ông ta ngoan cố không biểu lộ ra ngoài, nhìn cô cười lạnh rồi nhắc lại như một lời chế giễu, “Xin lỗi?”
“Lẽ nào không nên sao?” Lam Ngọc Anh hỏi, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, lưng thẳng tắp.
“Chủ tịch Hoắc, tôi đã biết mục đích hôm nay ông đến tìm tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng trước khi nói với tôi những điều này, ông nên xin lỗi tôi trước thì hơn!”
Bốn năm trời, mỗi ngày cô đều sống trong nỗi đau mất con.
Chỉ có làm mẹ rồi mới hiểu được khi tỉnh dậy sau cơn ác mộng, nỗi đau nhớ con da diết nhường nào.