Trịnh Phương Vũ dán mắt vào anh, cũng không thuyết phục anh tiếp tục ăn thêm hai miếng. Khi nhìn thấy động tác nuốt của anh, một tia hứng thú kỳ lạ nhanh chóng lóe lên trong mắt nhưng đã được cô ta đã khéo léo dùng cảm xúc khác thay thế: “Như thế nào, có ngon không?
Hoàng Trường Minh vẫn đáp lại một cách cầm chừng, sau đó nhếch môi, “Tôi ăn rồi”
Ý đồ đuổi khách trong lời nhận xét này đã quá rõ rằng nhưng Trịnh Phương Vũ lại giả vờ không hiểu, ngược lại còn chủ động tìm kiếm chủ đề: “Anh Trường Minh, em cũng đã trúng tuyển thạc sĩ quản trị kinh doanh, bây giờ sau khi trở về Trung Quốc vẫn chưa có việc làm! Em muốn đến tập đoàn của anh làm việc để phù hợp với chuyên ngành của em. Anh giúp em sắp xếp vị trí được không? “
“Cô muốn cũng không sao, công ty tôi hàng năm đều có tuyển người”
Hoàng Trường Minh nhẹ giọng nói.
“Đi cửa sau không được à?”
“Không” Hoàng Trường Minh trực tiếp từ chối, giọng điệu kiên quyết Rõ ràng là cô ta không muốn xin nơi khác chứ không phải cô ta không có cửa. Cô ta có thể tự mình tới đây muốn xin việc, nếu thành công thì cô ra sẽ tới còn thất bại thì cũng không ảnh hưởng, dù sao phía sau vẫn có mẹ cô ta làm chỗ dựa. Dù cho có là bạn học đại học cũng không được, là người lãnh đạo cao nhất, anh không muốn công ty phải nuôi những người làm biếng giàu có.
Sự kiên nhẫn của Hoàng Trường Minh gần như đã hết, trên bàn làm việc vẫn còn rất nhiều tài liệu chưa được duyệt Anh vừa gọi điện cho Lam Ngọc Anh, buổi tối hai người dự định ăn tối bên ngoài dưới ánh nến nên hiện tại anh muốn hoàn thành công việc càng sớm cảng tốt. Vậy mà lại bị Trịnh Phương Vũ quấy rầy nên phải trì hoãn rất nhiều thời gian Hoàng Trường Minh nhếch môi, trầm giọng nói: Lấy bánh ngọt đị, tôi còn h Phương Vũ làm động tác đỡ má cậu một có tài liệu cần duyệt”
Nếu trước đó anh vẫn còn miễn cưỡng nói chuyện cùng thì giờ anh đã chính thích lên tiếng đuổi cô ta. Hoàng Trường Minh xoay bứt, lại nghiêng người tiếp tục xem lại tài liệu. Nhưng trong người đột nhiên cảm thấy một đợt nhiệt khí không thể giải thích được nhanh chóng lan đến tứ chỉ, trong máu như có hàng ngàn con kiến nhỏ cần.
Cảm giác không đau, nhưng hơi ngứa và hơi khó chịu.
Khi Hoàng Trường Minh khế cau mày ngồi thẳng lưng, liền cảm thấy cổ họng rất khô khốc.
Trịnh Phương Vũ đặt lại chiếc bánh vào hộp, sau khi đứng dậy thay vì rời đi thì cô ta đi vòng quanh bàn làm việc, bước từng bước nhỏ về phía anh, khuôn mặt hơi đỏ vì cảm xúc nào đó.
Vào lúc cô chuẩn bị nghiêng người, Hoàng Trường Minh kiễng chân lên, ghế dựa cao lại trượt về phía sau vài bước mới có thể tránh được.
Anh đứng dậy khỏi ghế, đôi mắt sâu và đen bỗng nheo lại, sắc bén hỏi: “Cô cho vào bánh cái gì?
Trịnh Phương Vũ vội vàng chạy ra ngoài, nhưng cô ta phản ứng nhanh, chống tay lên bàn lắc đầu nhìn anh một cái, vẻ mặt vô tội: “Không có gì đâu, chỉ là một ít kem bơ thôi mà. Em làm theo các bước làm bánh trên mạng”
Không thể nào!
Hoàng Trường Minh không tin lời nói vô nghĩa của cô ta Chỉ trong chốc lát anh đã cảm giác được trong người sắp phát ra từng đợt sóng như vũ bão, chỉ có thể nắm chặt nắm đấm kiềm chế cơn đau thất của bụng dưới, chịu đựng dục vọng đã lâu gần như dâng trào. Nhưng điều đó chỉ giới hạn ở người phụ nữ của chính anh, không bao gồm Trịnh Phương Vũ trước mặt.
Hoàng Trường Minh từng uống một chén trà hoa cúc cũng tương tự như vậy cho nên đại khái anh đã hiếu được tình hình lúc này, chỉ sợ cô ta đã lén lút bỏ thứ gì đó vào bánh sinh nhật.
Nhưng giống như lần trước, cho dù người trước mặt cởi trân như Lê Tuyết Trinh, Hoàng Trường Minh cũng sẽ không có ý muốn làm chuyện đó.
“Anh Trường Minh, anh bây giờ không thoải mái sao?”
Trịnh Phương Vũ với ánh mắt gian xảo vui mừng sau thành công. Váy khế lướt qua, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Em có cách khiến anh cảm thấy thoải mái hơn, có muốn em giúp anh không? Anh Trường Minh?”
Cô ta cố ý kéo dài âm cuối, rồi đưa tay sờ chiếc khuy áo vest của anh.
“Tránh xa tôi ra!” Hoàng Trường Minh hất người ra, bước sang một bên hai bước, chuẩn bị gọi bảo vệ lên.
Ánh mắt Trịnh Phương Vũ chăm chú theo dõi anh, liền thấy lông mày của anh nhăn càng ngày càng chặt, yết hầu nhô ra, vẻ mặt có vẻ rất thống khổ, nhưng ánh mắt anh nhìn cô ta tuyệt nhiên không có một chút gì ham muốn.
Cô +a không hiểu, liền chạy lại nằm lấy cánh tay anh không cho anh gọi. Cô ta đang ở rất gần anh, như để chứng tỏ sự quyến rũ của mình liền dùng tay chạm vào áo anh.
Trịnh Phương Vũ gian xảo nói: “Em biết hiện tại bản thân anh rất không thoải mái, để em giúp anh! Chỉ cần ở đây thôi. Được rồi, anh lên sofa đi”