Ông Sang vốn không thích đồ ngọt, lại cố mở giấy gói kẹo ra bỏ vào mồm.
Dù đã biết mình có một đứa chất này, nhưng biết và nhìn thấy là hai chuyện khác nhau, nhìn thấy chắt nhỏ xinh xắn trước mặt, lại cười mềm mại dễ thương, hơn hai mươi gần ba mươi năm nay ông không có đứa bé nào bên cạnh, trái tim già nua này cũng thấy tê dại “Vừa nãy cháu gọi ông là gï?” Ông Sang dỗ dành hỏi.
“Cụ ngoại!” Bánh bao nhỏ lại mềm mại cất tiếng gọi “Sao lại ngoan thế!” Ông Sang lập tức xúc động rung cả râu, đặt tay lên đầu Bánh Bao Nhỏ: “Mau nói cho cụ ngoại cháu tên là gì nào?”
“Hoàng Thiên Vũ! Nhưng cụ ngoại cũng có thế gọi cục cưng là Đậu Đậu!”
Bánh bao nhỏ toét miệng cười Trong nháy mắt ông Sang như được thông hai mạch Nhâm Đốc, cả khuôn mặt rạng rỡ, vội hỏi: “Đậu Đậu, năm nay cháu mấy tuổi rồi? Cầm tỉnh con gì?
Cháu thích ăn gì, thích chơi cái gì?”
‘Đều nói cách thế hệ sẽ cực kỳ yêu thương nhau, đối với ông Sang mà nói, Bánh Bao Nhỏ cách hai đời, còn thân thiết hơn, lại thêm Bánh Bao Nhỏ mỗi lần nói lại gọi một tiếng cụ ngoại, thật sự gọi đến mức ông Sang như nở hoa trong lòng Ông Sang hoàn toàn không nhắc đến chuyện bảo cô đi chơi cờ với mình, trong đôi mắt chỉ nhìn thấy một mình đứa chắt nhỏ.
Cả buổi sáng, Bánh Bao Nhỏ đều ở trong phòng sách với ông Sang, cũng không biết hai cụ chất nói cái gì, chỉ nghe thấy tiếng cười thường xuyên vang ra.
‘Đến thời gian ăn trưa, ngồi xung quanh bàn ăn, mỗi lần Bánh Bao Nhỏ ăn thật nhiều đồ ăn, ông Sang đều sẽ khen thật giỏi Khi sắp ăn xong thì người làm bước vào, báo cáo: “Thưa ông, có điện thoại ở phòng khách tìm ông?”
“Ai thế?” Ông Sang chau mày hỏi, dường như không vui khi bị người ta làm phiền.
“Nói là một ông lão họ Lý!” Người làm trả lời Ông Sang nghe thế gật đầu, ánh mắt nhìn hai mẹ con họ, nói chính xác là nhìn mặt Bánh Bao Nhỏ, sau nửa buổi, giống như đã quyết định cái gì, chống gậy bên cạnh đi đến phòng khách.
“Ông Sang à, sợ là chuyện ông muốn làm thông gia với tôi hỏng bét rồi!”
Sau đó, lúc Lam Ngọc Anh đi ra từ phòng ăn, vừa đúng lúc nghe được một câu như thế.
‘Sau khi ông Sang cúp điện thoại, nhìn thấy cô đi đến, cười với cô nói: “Ngọc Anh, lời hôm trước ông nói con nghe thế thôi! Đậu Đậu đã nói với ông rồi, nó rất thích sống cùng với các cháu, cảm thấy mỗi ngày đều rất hạnh phúc, còn nói đợi cháu sinh em gái nhỏ cho nó!”
Một nhà ba người hạnh phúc như thế này, sao ông có thể nỡ để chắt nhỏ đau lòng được?
Bây giờ trong lòng ông Sang đều là chất nhỏ, bị dỗ hoàn toàn không tìm được phương hướng, nếu như cậu bé muốn ánh trăng trên trời, cũng chỉ hận không thể tập tênh trèo thang hái xuống!
Buổi chiều, sau khi ông Sang ngủ, Lam Ngọc Anh mới đưa Bánh Bao Nhỏ về biệt thự.
Trong xe, Lam Ngọc Anh nghĩ đến thái độ xoay chuyển một trăm tám mươi độ của ông Sang, sau khi lên xe nhìn như có điều gì suy nghĩ, vẫn luôn lặng lẽ mân mê lì xì thật dày trong lòng Bánh Bao Nhỏ, đó là Ìì xì ông Sang tự tay đưa cho cậu bé.
Lam Ngọc Anh nhéo cái mũi nhỏ của cậu bé, không nhịn được hỏi: “Cục cưng, mẹ hỏi con, hôm nay lời con nói với cụ ngoại có phải là ba dạy con không?”
“Hi hi!”
Bánh bao nhỏ nghe thế, gãi đâu xấu hổ cười.
Bên trong đầy tiền bác Mao, khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ, vô củng thích thú: “Quả nhiên ba không lừa người! Ba nói chỉ cần cục cưng làm theo lời ba nói thì có thể nhận được xì thật to!”
Lam Ngọc Anh không nói nên lời Quả nhiên giống như cô đoán, không đen tối thì không phải là Hoàng.
Trường Minh!
Nhìn thấy dáng vẻ Bánh Bao Nhỏ cầm lì xì vui vẻ ra mặt, vui vẻ như con mèo chiêu tài, lần trước sau khi gọi Lê Hoài Lâm một tiếng ông ngoại cũng được lì xì nhiều, lúc đó đã chạy lạch bạch về phòng trẻ em giấu dưới giường, cũng chẳng trách cậu bé lại ngoan ngoãn phối hợp như thế: Lam Ngọc Anh dở khóc dở cười le đầu, không nhịn được nhéo mũi cậu bé, nhỏ như vậy mà đã mê tiền thế này thì phải làm sao!