Lê Tuyết Trinh vốn dĩ không muốn theo dõi đầu, chỉ là khi rời đi khỏi trung tâm thương mại, tài xế vừa vặn tiện đường lái xe ở phía sau chiếc Land Rover, mà cô ta phát hiện Hoàng Trường Minh cư nhiên lại lái xe quay về tòa nhà Hoàng thị. Điểm này khiến cô ta cảm thấy khó hiểu, đồng thời trong lòng nổi lên nghi hoặc.
Rõ ràng khi ở ngoài cửa lúc biết con trai đi lạc anh đã rất tức giận, nhưng sau khi tìm thấy lại không vội đi đón về ngược lại lại về công ty xử lí công việc tiếp
Đối phương là ai mà có thể làm anh yên tâm đến vậy. cho nên cô ta vẫn luôn bảo tài xế lái xe đi theo. Mãi cho đến khi anh một lần nữa từ Hoàng thị lai xe tới đây, sau đó cô ta nhìn thấy bóng dáng một lớn một nhỏ đừng đợi dưới tòa chung cư, Hoàng Trường Minh mở cửa xe bước qua đó.
Bởi vì dáng xe Land Rover cao to, chắn đi tầm mắt, nhưng vẫn có thể nhìn ra đối phương là phụ nữ, biểu cảm của cô ta bằng nhiên liền trở nên khó coi. Mãi cho đến khi chiếc Land Rover màu trắng nổ máy rời đi rồi, cuối cùng cũng thấy được diện mạo của người phụ nữ kia. Lê Tuyết Trinh liền cực kỳ sợ hãi.
Nghe thấy tiếng động cơ xe hơi, thím Lý nhanh chóng chạy ra lối vào. Cửa mở ra, bà thấy cậu chủ nhỏ đang tức giận hất văng giày rồi phẫn nộ chạy lên lầu, rõ ràng là đang giận dỗi với Hoàng Trường Minh đi đằng sau.
Thấy thế, thím Lý vội đuổi theo: “Cậu chủ nhỏ, cậu chạy chậm một chút, coi chừng ngã!”
Hoàng Trường Minh cúi người xuống thay dép, sau đó vào phòng khách. Vừa ngồi vào sofa chưa được bao lâu thì trên lầu đã truyền ra tiếng rầm rầm bịch bịch. Anh lại làm như chưa từng nghe thấy, vắt chân lên đùi rồi đổ một điều thuốc từ trong hộp thuốc lá ra, châm lên.
Thím Lý đứng trên lầu liên tục nhìn xuống bên dưới. Mãi đến khi hút xong một điều thuốc, Hoàng Trường Minh mới dụi đầu mẩu vào gạt tàn, chậm rãi cất bước lên lầu.
“Cậu chủ, cậu chủ nhỏ vừa lên lầu đã tự khóa mình trong phòng rồi.”
Thấy Hoàng Trường Minh, thím Lý lập tức báo cáo: “Hình như nãy giờ cậu chủ nhỏ vẫn luôn đập phá đồ đạc.
Dường như phối hợp với lời nói của bà, tiếng đồ sứ bị ném vỡ vang lên trong phòng, có lẽ là bình hoa cổ đặt bên cạnh cửa sổ sát đất mới đổi vào tuần trước.
“Cậu chủ nhỏ, cậu mau mở cửa đi.” Thím Lý giơ tay gõ cửa, trong lòng rất sốt ruột: “Ôi chao, phải làm sao bây giờ? Lỡ cậu chủ nhỏ bị mảnh vỡ cắt trúng tay thì không ổn đâu”
Hoàng Trường Minh cau mày: “Lấy chìa khóa dự bị lên đây Thím Lý vỗ đầu, vội xoay người đi lấy, không lâu sau đã cầm chìa khóa chạy về.
Hoàng Trường Minh cắm chìa khóa mở cửa ra thì thấy cậu bé đang đứng trên chiếc ghế nhỏ, hai tay nâng bể cá thủy tinh còn to hơn đầu cậu. Có lẽ là vì bể cá quá nặng nên cậu bé cứ lắc lư, thỉnh thoảng nước lại bị tràn ra.
Bể cá này được lấy từ nhà họ Hoàng qua đây, cá bên trong cũng do Hoàng Kiến Phong nuôi dưỡng chu đạo, được vận chuyển từ nước ngoài về đây, bình thường nếu người hầu lỡ đụng chạm vào sẽ bị mắng cả buổi. Nhưng cậu bé thì khác, chỉ cần cháu trai thích thì Hoàng Kiến Phong sẽ cho cậu mấy con mà không hề tiếc nuối.
“Đặt bể cá xuống!” Hoàng Trường Minh trầm giọng.
“Không!” Cậu bé từ chối, hai má phồng lên, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng ba mình sẽ kêu tên mình.
Nhưng bất ngờ là Hoàng Trường Minh lại không giận mà đút hai tay vào túi quần, từ tốn nói: “Đậu Đậu, nếu con không đặt bể cá xuống thì ba sẽ nhốt con trong biệt thự một tuần, con đừng hòng đi đâu, cũng đừng nghĩ đến chuyện gặp lại Ngọc Anh của con!”
Nghe vậy, cậu bé lập tức làm ra quyết định, cẩn thận đặt bể cá lên tủ thấp.
“Thím Lý, dọn dẹp phòng đi.” Hoàng Trường Minh quay lại nói.
Thím Lý nhẹ nhàng thở phào: “Vâng, tôi sẽ đi lấy chồi ngay đây.Hoàng Trường Minh đi qua bế con trai xuống. Thấy cậu vẫn phồng má ra vẻ không vui, anh nhướng mày: “Nếu Ngọc Anh của con mà biết con xấu tính thế này thì có chịu để ý tới con nữa không nhỉ?”
Thế là cậu bé lập tức biến thành bé ngoan, phát huy sở trường của mình nhào lên đùi Hoàng Trường Minh: “Ba đừng nói cho cô ấy biết!”
Hoàng Trường Minh hài lòng xoa đầu con trai, xem ra kiên nhẫn giảng giải vẫn có hiệu quả.
Nhưng vì tư thế ôm đùi này cách quá gần nên dường như mùi mì sợi lại trở nên rõ ràng, anh bèn đẩy con trai ra. Thím Lý cầm chổi lên lầu, đồng thời báo cáo: “Cậu chủ, cô Lê đến đây!”
“Tôi biết rồi.” Hoàng Trường Minh cau mày: “Thím dọn dẹp xong rồi tắm cho Đậu Đậu đi.”
“Vâng.” Thím Lý vội gật đầu.
Hoàng Trường Minh từ trên lầu xuống dưới thì thấy Lê Tuyết Trinh đứng dậy từ trên sofa chào đón anh.
“Trường Minh”
Hoàng Trường Minh đáp một tiếng, sau đó cau mày hỏi: “Sao em lại đến đây?”
“Trường Minh, em thật sự không yên lòng nên vẫn định đến thăm Đậu Đậu một chút. Thằng bé không sao chứ? Có bị sợ hãi hay là bị sao không?” Lê Tuyết Trinh bước đến trước mặt anh, vươn tay kéo lấy tay anh, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
“Không có việc gì.” Hoàng Trường Minh mượn động tác ngồi xuống để kín đảo rút tay ra: “Thím Lý đang ở trên lầu tắm rửa cho nó nên không tiện “Không sao. Xác nhận thắng bé về nhà bình yên thì em yên tâm rồi. Không thì đêm nay em sẽ mất ngủ mất.” Nói xong, Lê Tuyết Trinh thấy vẻ mặt anh vẫn không vui, vội ngồi xuống bên cạnh anh: “Trường Minh, anh giận em hả?”
Hoàng Trường Minh im lặng không đáp.