Chương 460: Lợi dụng
Tiêu Thành Vân đã lái xe ô tô của mình để đưa Lê Hoài Lâm và Lê Tuyết Trinh.
Lê Hoài Lâm và Lê Tuyết Trinh ngồi cạnh nhau ở phía sau, người trước đó đang lặng lẽ nhìn Tiêu Thành Vân đang lái xe nghiêm túc qua gương sau.
Vì mối quan hệ giữa con rể tương lai, Lê Hoài Lâm rất ngưỡng mộ Hoàng Trường Minh, nhưng cũng không để ý lắm đến con trai ngoài giá thú của nhà họ Hoàng, anh ấy luôn là một người cộc cằn, nhưng bây giờ dường như đã bình tĩnh hơn rất nhiều, không còn tính nóng nảy nữa.
Kỹ năng lái xe của Tiêu Thành Vân rất ổn định, tuy trên đường xảy ra tắc đường, anh ấy nhanh chóng dừng xe trước nhà họ Lê.
Anh ấy xuống xe giúp mở cửa sau, Lê Tuyết Trinh đỡ bố cô ta xuống, khi cửa xe đóng lại, anh ấy lại nói: "Chú Lê, cháu có thể nói một lời với Tuyết Trinh không?" “Đương nhiên!” Lê Hoài Lâm vui vẻ gật đầu.
Thật ra lúc trên đường ông cũng có suy nghĩ giống như Lam Ngọc Anh hồi đó, nếu con gái ông có thể quên được Hoàng Trường Minh và cùng Tiêu Thành Vân ở bên nhau, hai người bằng tuổi cũng là chuyện tốt, nhưng chỉ nghĩ đến thế này, làm sao ông có thể thực sự làm được điều mình muốn?
Lê Hoài Lâm nở nụ cười, "Các con cứ từ từ trò chuyện, ta vào nhà trước!" “Chú Lê, đi từ từ!” Tiêu Thành Vân gật đầu.
Sau khi nhìn bóng dáng của Lê Hoài Lâm vào biệt thự, Lê Tuyết Trinh quay lại, người dựa nhẹ vào thân xe, mỉm cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền, "Thành Vân, có chuyện gì vậy?"
Tiêu Thành Vân không mở miệng đáp lại mà mở cửa xe sau ra.
Sau khi hai người lần lượt ngồi vào xe, anh ấy nghiêm mặt nói: "Tuyết Trinh, em vẫn không nói sự thật sao?" "Sự thật là gì? Vân Thành, anh đang nói cái gì vậy, em không hiểu!" Lê Tuyết Trinh bối rối lắc đầu. “Được, vậy anh sẽ hỏi em!” Tiêu Thành Vân hít một hơi, trực tiếp hỏi: “Chuyện của anh ta không liên quan đến em sao? “Ai?” Lê Tuyết Trinh có vẻ không hiểu.
Âm lượng của Tiêu Thành Vân hơi tăng lên, vừa tức giận vừa buồn bã, "Tuyết Trinh, em còn giả ngu với anh nữa! Anh đã nghĩ kỹ rồi. Anh ấy đã ký hợp đồng với tập đoàn Bách Á, nhưng anh ấy đã chuyển giao hết hợp đồng cho anh, không có người thứ ba biết ngoại trừ anh! Nhưng hôm đó em đột ngột yêu cầu đến văn phòng của anh.."
Lúm đồng tiền hai bên má Lê Tuyết Trinh biến mất, cô ngây ngốc nói: "Vì anh đã biết hết mọi chuyện, tại sao phải hỏi em!"
Khi nghe thấy điều này, Tiêu Thành Vân nhìn cô không thể tin nổi, "Bốn năm trước, anh đã bí mật giúp em khiến họ chia tay. Em đã nói với anh rằng đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng! Nhưng em vẫn cứ lợi dụng anh!”
Sau khi Hoàng Trường Minh bị tạm giữ và bị bắt, anh ấy đã đi theo Hoàng Thanh Thảo và Phan Duy để điều tra, nhưng anh ấy không tìm được chứng cứ.
Chuyện này xảy ra đột ngột, tìm manh mối cũng không có, Tiêu Thành Vân vẫn chưa tìm ra được, lúc đầu chỉ muốn kiểm tra cũng không thể xác nhận hoàn toàn, hoặc là trong lòng không muốn tin, nhưng hiện tại đã đoán được!
Không ngờ, trong phân tích cuối cùng, đó là lỗi từ anh ấy... “Vậy bây giờ anh muốn làm gì, anh muốn bán em sao?” Lê Tuyết Trinh quay đầu nhìn anh ấy, trên mặt mang theo chút lạnh nhạt, “Hoàng Trường Minh sẽ hận tôi đến chết, bác Hoàng sẽ không tha thứ cho tôi. Đến lúc đó mối quan hệ giữa Lê gia và Hoàng gia sẽ rạng nứt. Anh muốn tố cáo tôi thì cứ nói đi, tôi sẽ không ngăn cản anh!"
Lê Tuyết Trinh nói xong trực tiếp quay lưng đi.
Lê Tuyết Trinh thật ra cố ý nói câu này, có thể cô ta không thể nắm bắt được trái tim của Hoàng Trường Minh, nhưng Tiêu Thành Vân thì cô ta vẫn hiểu được.
Từ khỏe mắt cô ta vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy tượng phật ngọc nhỏ treo trên cổ anh ấy, trong lòng cô ta chắc chắn rằng anh ấy sẽ không làm như vậy, nếu không anh ấy đã không cố ý sợ người ta nghe thấy những gì trong xe nói. Tiêu Thành Vân cứng người, với một nỗi đau không thể chịu đựng được trên khuôn mặt.
Anh lại nhìn cô ta một cách ngẩn ngơ, "Tuyết Trinh, tại sao em lại làm thế này!" “Thành Vân, đừng lo lắng, em thật sự không muốn làm tổn thương anh ấy!” Lê Tuyết Trinh lại ngồi trở lại, về mặt giãn ra rất nhiều, đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn lại tầm mắt anh ấy, giọng nói có chút kinh ngạc. Anh biết tình cảm của em đối với anh ấy sâu đậm như thế nào, em làm sao có tâm tư để anh ấy ở nơi đó! Đây chỉ là biện pháp khẩn trương, nhất định sẽ để cho anh ấy an toàn đi ra!"
Tiêu Thành Vân nhíu mày, không hiểu lý do của cô ta.
Thấy vẻ mặt của anh có chút buông lỏng, Lê Tuyết Trinh đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trên người anh, giọng điệu kiên định, "Thành Vân, em thề với anh, em thật sự sẽ không hại Trường Minh, em yêu anh ấy còn không kịp mà! Em sẽ để anh ấy trở về an toàn, anh không tin em sao?"
Với những lời cam đoan lặp đi lặp lại, cuối cùng Tiêu Thành Vân cũng bình tĩnh lại, Lê Tuyết Trinh bước vào biệt thu. "Mẹ tôi ở đâu?" "Thưa cô, bà chơi bài vẫn chưa về!"
Lê Tuyết Trinh gật gật đầu, ra lệnh tao nhã, "Khi nào trở về nói cho tôi biết!"
Cô ta đưa túi xách cho người hầu, trực tiếp xỏ dép đi lên lầu về phòng ngủ.
Ngồi bên giường, Lê Tuyết Trinh nhặt khung ảnh đặt trên tủ đầu giường nhiều năm, đó không phải là một bức ảnh nghệ thuật của cô ta, mà là ảnh của Hoàng Trường Minh, là một bức ảnh đăng trên một tờ báo nhiều năm trước, trong ảnh anh mặc một bộ đồ vest màu đen, trên tay cầm ly sâm panh, đôi mắt trầm tĩnh và sâu thẳm quyền rũ như giếng cổ.
Tuy lúc đó mới bước vào giới kinh doanh, tuổi đời còn trẻ, nhưng anh đã điềm tĩnh vượt tuổi. Lê Tuyết Trinh cũng đến dự tiệc chiêu đãi và yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên....
Nhìn tấm ảnh, ánh mắt Lê Tuyết Trinh có chút sững sờ, người đàn ông xuất sắc này vốn là chồng tương lai của cô ta, nếu không có Lam Ngọc Anh, anh ấy sẽ là của cô ta!
Sự không mong muốn trong lòng dần hiện ra trước mắt, cô ta không khỏi cảm thấy căm hận hơn nữa đối với Lam Ngọc Anh, dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, cô ta đã đợi rất lâu rồi. Rõ ràng người đàn ông này là của cô ta, dựa vào cái gì mà Lam Ngọc Anh lại cướp đi anh ấy!
Hoàng Trường Minh còn muốn từ bỏ mọi thứ cùng
Lam Ngọc Anh rời khỏi Sài Gòn!
Lần này, cô ta và Nguyễn Hồng Mai bày mưu cứu giúp lúc tuyệt vọng. Nếu Hoàng Trường Minh còn không đồng ý phục tùng thì anh ấy chỉ có thể ở lại nơi quỷ quái đó. Lê Tuyết Trinh lại đặt khung ảnh lên bàn đầu giường, vẻ mặt rất vui vẻ.
Tiếng gõ cửa cắt ngang, là người hầu đến thông báo bà chủ đã về, cô ta trực tiếp đi ra khỏi phòng ngủ, đến phòng ngủ chính đối diện, cô ta liếc nhìn phòng làm việc trong cùng, đóng cửa và khóa lại khi bước vào.
Nguyễn Hồng Mai đang đi ra khỏi phòng thay đồ, ngay lập tức hỏi: "Ba của con đang ở trong phòng làm việc?" “Ừm!” Lê Tuyết Trinh gật đầu, đi tới gần mẹ, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, không sao chứ? "Hôm nay là ngày thứ mấy?"
Lê Tuyết Trinh quên mất, đáp: "Ngày thứ tư!" "Vậy thì ngày mốt... Nguyễn Hồng Mai gật đầu suy nghĩ, nhưng bà ta chưa nói xong thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, sau khi nhìn thấy số hiển thị, bà ta nhanh chóng kết nối với nó, nhưng không biết nghe thấy gì mà bà ta bị sốc hét lên: "Cái gì?"