Cậu bé đã thay quần áo, cũng là một bộ suit màu đen giống Hoàng Trường Minh, chẳng qua đeo thêm chiếc nơ màu hồng nhạt trên cổ áo làm tăng thêm vẻ ngây thơ của trẻ con. Lúc này cậu bé đang khoanh tay trước ngực, trông có vẻ không vui chút nào.
Hoàng Trường Minh lại gần, vươn tay bế con trai lên. Cậu bé lén lút nhìn Lê Tuyết Trinh đi ra từ phòng ngủ, hai má phồng lên, ghé vào bên tại anh khẽ hừ: “Bé đã nói là không thích người phụ nữ này!” “Thế con thích ai?” Hoàng Trường Minh nhếch môi.
Đây phải là lần đầu tiên cậu bé nghe thấy câu hỏi này, câu trả lời của cậu bé vẫn không thay đổi: “Đương nhiên là Ngọc Anh!”
Lam Ngọc Anh...
Đôi mắt Hoàng Trường Minh sâu thẳm. Đúng thế, từ nhỏ đến lớn, con trai anh rất hiếm khi thân thiết với người khác, chỉ trừ một mình cô ấy. Không hiểu sao trên người cô như có sức hấp dẫn kỳ lạ thu hút người khác, hình như không chỉ là con trai, mà ngay cả anh...
Hoàng Trường Minh không kêu tài xế chở mà đích thân lái chiếc Land Rover màu trắng. Cậu bé được ngồi trên ghế nhi đồng lắp trên ghế sau, Lê Tuyết Trinh đương nhiên muốn gần gũi với anh nên mở cửa xe bên ghế lái phụ.
Trên đường đi, cậu bé luôn đanh mặt, hai má phồng lên một chú ếch. Cậu bé chỉ có thể biểu hiện thái độ không vui bằng cách trừng mắt, trừng mắt, trừng mắt
Land Rover đỗ lại trước cửa một nhà hàng miền Tây, đúng lúc này xe của nhà họ Hoàng cũng vừa mới đến. Mặc dù thấy ông nội, cậu bé vẫn không thấy vui vẻ chút nào. Mãi đến khi thấy Hoàng Thanh Thảo, cậu bé mới miễn cưỡng kêu một tiếng: “Bà trẻ
Mặc dù Hoàng Thanh Thảo thường sống ở nước ngoài, nhưng vì Hoàng Trường Minh thường xuyên dẫn con trai qua đó nên cậu bé khá thân thiết với Hoàng Thanh Thảo. “Ôi chao Đậu Đậu, mau đến chỗ bà trẻ đi!” Hoàng
Thanh Thảo vội vẫy tay.
Thấy em gái dắt tay cháu trai của mình, trong lòng Hoàng Kiến Phong hơi ghen tỵ, cũng tiến lên dắt tay kia của cậu bé, hiền lành xoa đầu cậu bé.
Lê Tuyết Trinh xuống xe, cũng cười chào: “Cháu chào CÔ."
Bốn năm nay, Hoàng Thanh Thảo chỉ về nước hai lần, đa số đều là Hoàng Trường Minh dẫn con trai qua Mỹ thăm bà, nhưng cô ta biết chỉ cần là người nhà họ Hoàng thì mình đều cần thiết lấy lòng. “Ôi chao, chẳng phải dì đã nói rất nhiều lần rồi hay sao? Mặc dù cháu với Trường Minh đã đính hôn, nhưng bây giờ còn chưa kết hôn đầu, cho nên đừng sốt ruột gọi dì là cô, còn nhiều thời gian, gọi là tổng giám đốc Thảo hay là dì Thảo đều được, dì không có ý kiến gì đâu!” Hoàng Thanh Thảo nói liền thoắng, sau đó không để ý tới sắc mặt cứng đờ của Lê Tuyết Trinh mà hiền lành cúi đầu nhìn cậu bé: “Đậu Đậu, bà dẫn cháu đi vào nhé?”
Cậu bé gật đầu, được ông nội và bà trẻ dắt hai tay dẫn vào nhà hàng.
Hoàng Trường Minh đút tay vào túi quần đi theo đẳng sau, Lê Tuyết Trình đành phải ngượng ngùng đi theo.
Phòng riêng trên tầng ba, đi ra thang máy không lâu đã đến. Nhân viên phục vụ đã sớm mở cửa giúp họ.
Sau khi bước ra thang máy, Hoàng Trường Minh bế con trai bằng một tay, chủ yếu là từ khi chào đời đến nay, tính cách của cậu bé rất lập dị, trừ Hoàng Trường Minh ra không cho người khác bế mình. Đương nhiên bây giờ đã thêm một người nữa là Lam Ngọc Anh.
Hai vợ chồng họ Lê đã ngồi trong phòng.
Hoàng Kiến Phong vừa vào phòng thì đã vội lên tiếng: “Chú Lâm, chờ lâu rồi đúng không?” “Nào có nào có, bọn em cũng mới đến thôi!” Lê Hoài Lâm đứng dậy bắt tay với ông, sau đó lại bắt tay với Hoàng Thanh Thảo.
Nguyễn Hồng Mai vẫn mỉm cười, nhất là khi thấy con gái và Hoàng Trường Minh cùng nhau đi vào, trai xinh gái đẹp trông vô cùng đẹp đôi, tin rằng bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ khen ngợi là một cặp trời sinh. Chẳng qua khi thấy cậu bé trong lòng Hoàng Trường Minh, ánh mắt bà ta vẫn trở nên lạnh lẽo.
Đứa bé này là con của ai, Nguyễn Hồng Mai biết rõ hơn bất kỳ ai hết.
Nguyễn Hồng Mai vẫn nở nụ cười như cũ, xen mồm nói: “Mau ngồi đi. Đều là người một nhà, đừng đứng nói chuyện
Ba người nhà họ Lê, lại thêm ba người lớn một người nhỏ bên nhà họ Hoàng ngồi trong phòng riêng rộng rãi này thì không còn thấy trống trải. Mặc dù mang tiếng là tiệc gia đình, nhưng Hoàng Trường Minh lại không hề cảm nhận được bầu không khí ấm áp, ngược lại giống hệt như những bữa cơm xã giao bình thường.
Lê Tuyết Trinh mở thực đơn, cố làm ra vẻ thân thiện với cậu bé trước mặt Hoàng Kiến Phong và Hoàng Trường Minh: “Đậu Đậu, con thích ăn gì? Nói cho dì Tuyết Trinh, dì sẽ gọi món cho con!” “Bé chỉ thích ăn mì thôi!” Cậu bé ngồi giữa Hoàng Trường Minh và Hoàng Thanh Thảo ngước mắt nói. Hầu như lần nào Lê Tuyết Trinh cũng thất bại trước mặt cậu bé, thế nên cô ta không ôm quá nhiều hy vọng mà chỉ biểu hiện cho Hoàng Kiến Phong và Hoàng Trường
Minh thấy mà thôi. Thế nên sau khi nghe câu trả lời, cô ta vui sướng nói: “Con thích mì sợi hả? Thế con chờ nhé, dì sẽ gọi nhân viên phục vụ hỏi xem chỗ họ có món mì nào ngon.
Nói rồi, cô ta định đứng dậy. “Không cần” Hoàng Trường Minh ngăn cản cô ta, liếc nhìn con trai: “Ở đây không có món mì mà nó thích đâu, cần có người làm riêng cho nó.
Lê Tuyết Trinh xấu hổ ngồi về chỗ, chỉ nghe thấy câu “có người làm riêng”, cô ta đã ngửi thấy mùi nguy hiểm, không khỏi phỏng đoán đó là ai...
Cậu bé bưng ly nước lên uống một ngụm, tâm trạng vui vẻ hơn nhiều.
Chuyện này trôi qua rất nhanh, nhân viên phục vụ lần lượt bưng đồ ăn lên. Nguyễn Hồng Mai liên tục liếc nhìn chồng mình, tiếc rằng Lê Hoài Lâm lại làm như không thấy, không hề phản ứng, thế là bà ta bất đắc dĩ lên tiếng: “Anh Phong, năm nay Trường Minh đã 34 rồi nhỉ?” “Đúng thế.” Hoàng Kiến Phong gật đầu. Lê Tuyết Trinh biết mẹ mình muốn nhắc đến chuyện cưới xin nên cúi đầu ra vẻ thẹn thùng.
Nguyễn Hồng Mai nói tiếp: “Thoáng chốc hai đứa bé này đã đính hôn được bốn năm rồi, có phải là nên thành hôn rồi không? Mấy ngày trước em đi thăm chùa ngoài ngoại ô với bạn bè, tìm cao tăng ở đó xem bói thì họ bảo là cần làm sớm chứ không nên làm trễ, hơn nữa năm nay là năm tốt lành, sáu tháng cuối năm có không ít ngày lành đâu.” “Đúng là nên mau chóng tổ chức hôn sự. Nghe vậy, Hoàng Kiến Phong gật đầu, quay sang nhìn con trai: “Trường Minh, con thấy thế nào?”
Hoàng Trường Minh không trả lời mà lập tức đứng dậy, giơ điện thoại lên nói: “Xin lỗi, con ra ngoài nghe điện thoại, có công chuyện”
Anh đã giải thích nguyên nhân nên Hoàng Kiến Phong khó mà nói cái gì. Đương sự đã rời đi, khiến bầu không khí trở nên lúng túng hơn nhiều, nhưng không ảnh hưởng Nguyễn Hồng Mai và Hoàng Kiến Phong tiếp tục trò chuyện. “Ôi chao!” Hoàng Thanh Thảo bỗng đặt ly trà lên bàn, kêu một tiếng: "Kết hôn là chuyện quan trọng của đời người, không phải một câu hai câu là thảo luận xong. Còn nữa, không phải đã nói bữa tiệc hôm nay là tiệc nghênh đón tôi hay sao? Tôi thấy sắp biến thành tiệc ép cưới rồi đấy! Có phải là quên mục đích ban đầu rồi không?” “Ăn cơm ăn cơm!”
Nói xong, Hoàng Thanh Thảo nhìn bên cạnh. Cậu bé lập tức mềm giọng nói: "Bé đói rồi.”