Lam Ngọc Anh gần như muốn vắt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay của cô ra thành nước, mím môi hết lần này tới lần khác nhìn Hoàng Trường Minh ở bên cạnh đang tựa vào lưng ghế.
Đôi mắt trầm tĩnh và sâu thẳm nhìn thẳng về phía trước, trên mặt không có chút cảm xúc dư thừa nào.
Nhưng nếu như quan sát kỹ sẽ thấy lông mày đang nhíu chặt cùng với khỏe môi trùng xuống.
Cô liếm liếm môi, Lam Ngọc Anh do dự nói: "Hoàng Trường Minh, anh vẫn đang không vui sao?"
Hoàng Trường Minh đến tia sáng trong khỏe mắt cũng không muốn cho cô. “Anh vẫn còn không vui.." Giọng điệu lần này của Lam Ngọc Anh khẳng định, vươn tay ra đặt lên bàn to lớn trên đùi, trong giọng nói có chút nịnh nọt: “Không phải em vừa mới giải thích với anh rồi sao. Chuyện kết hôn năm đó, thực ra chỉ là hiểu lầm thôi, là em đồng ý giúp anh Nguyễn Phong... “Ừ” Hoàng Trường Minh kéo làn môi mỏng xuống rất nhẹ. “Vậy sao anh vẫn còn phải bày ra bộ mặt như vậy?” Lam Ngọc Anh vô tội nói.
Hoàng Trường Minh cuối cùng cũng quay đầu nhìn cô, nhưng ánh mắt có chút muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng anh nói ra được một câu: "Không sao."
Cô đầu có biết được, người mà trái tim anh luôn để ý.
Khó khăn lắm mới vứt được người thích bám người khác như đứa con trai mình cho dượng trông, tưởng rằng sẽ có thể trải qua thế giới lãng mạn hai người, ai lại nghĩ được Nguyễn Phong lại chạy đến chen chân vào, hơn nữa còn chưa kể đến bốn năm trước còn có một số chuyện vẫn đang đè nén trong lòng...
Thấy tài xế đằng trước lái chậm lại, Lam Ngọc Anh hướng mắt nhìn ra cửa sổ xe, thấy tên nhà hàng đã hẹn trước. "Hình như là đến nơi rồi!"
Hoàng Trường Minh nghe vậy, cũng ngồi thẳng dậy.
Lam Ngọc Anh do dự nhìn anh, không nhịn được nhỏ giọng nói: "Hoàng Trường Minh, nếu như anh không muốn, thực ra em có thể tự đi một mình."
Vốn là Nguyễn Phong biết cô đang ở New York, cũng chỉ nói muốn cùng cô ăn một bữa cơm mà không biết hai người họ lại đi cùng nhau. “Em mơ đi!” Hoàng Trường Minh nói xong còn hung hằng lườm cô một cái.
Lam Ngọc Anh: ".
Xe dừng lại, hai người từ xe bước xuống đã thấy Nguyễn Phong đã đứng trước cửa nhà hàng đợi.
Cho dù lại thêm bốn năm đã trôi nhưng vì quanh năm trong quân ngũ nhìn anh có vẻ vẫn chẳng có gì thay đổi, hơn nữa lại trông cơ thể có vẻ tráng kiện hơn một chút, cười lên vẫn giống trước kia, như cơn gió xuân đầu tiên sau mùa đông khắc nghiệt. "Ngọc Anh!"
Nguyễn Phong nhìn thấy cô liền lập tức cười lên một tràng.
Sau chuyện có đứa bé, cô chuyển từ Los Angeles đến Canada, mặc dù bốn năm qua cũng không hề bị cắt đứt liên lạc, nhưng cơ hội gặp mặt quả thực không nhiều, tính ra hai người cũng không gặp nhau được một thời gian khá dài rồi.
Khi Lam Ngọc Anh đang phấn khích chuẩn bị vẫy tay thì đột nhiên có một cánh tay siết chặt lấy eo cô.
Cảm nhận được ý cảnh báo rất rõ ràng, cô vội vàng bỏ tay xuống, đến khi đến chỗ người phía trước mới hét lên một câu: "Anh Nguyễn Phong!"
Nguyễn Phong cũng lập tức nhìn thấy Hoàng Trường Minh, rất là bất ngờ, nhưng anh ấy lại không cảm thấy bất ngờ lắm, dường như từ ngày biết được cô đã trở lại Sài Gòn thì anh đã mơ hồ cảm thấy sẽ có một ngày như vậy xảy ra. “Tổng giám đốc Hoàng, đã lâu không gặp!” Nguyễn Phong vẫn như trước kia, cười nhẹ đưa tay ra. “Đã lâu không gặp" Hoàng Trường Minh cũng rất lễ độ đưa tay ra.
Sau hai giây bắt tay vo cùng ngắn ngủi, một nhóm ba người cùng nhau bước vào nhà hàng.
Đây là một nhà hàng phương Tây cao cấp rất có phong cách, cách trang trí và các món ăn đều rất thượng hạng, Nguyễn Phong có vẻ là khách quen ở đây, sau khi bước vào, quản lý nhà hàng liền đích thân đưa họ đến một vị trí rất yên tĩnh.
Các món ăn cũng được đưa lên rất nhanh chóng, gọi món xong không được bao lâu, từ món khai vị đến món chính đều được phục vụ mang ra.
Cuối cùng, rượu vang đã được lắc xong cũng được đưa lên, phục vụ đi quanh bàn, rót cho họ mỗi người một lỵ. Rượu vang tinh thơm cất giữ nhiều năm, lắc nhẹ đã sóng sánh, hương vị đến say lòng người.
Nguyễn Phong nâng ly rượu vang lên cười nói: "Đêm nay xem như tôi làm chủ nhà đón tiếp hai người đi!" “Cảm ơn” Hoàng Trường Minh cũng nâng tay lên.
Lam Ngọc Anh ngồi một bên, cũng vội vàng cầm ly lên, phát ra tiếng cụng ly rất rõ ràng. Lam Ngọc Anh đang định đưa tay về đặt ly rượu lên miệng uống thì Hoàng Trường Minh đột nhiên quay mặt qua: "Ngọc Anh, em không thể uống được!" "Không sao đâu, đây chỉ là rượu vang mà thôi." Lam Ngọc Anh giải thích. “Vậy cũng không được!” Hoàng Trường Minh nhíu "Em chỉ uống một ly thôi mà." cô nhỏ giọng nói. mày.
Đôi mắt của Hoàng Trường Minh quét qua chất lỏng trong chiếc lỵ, nhưng giọng điệu lại bá đạo: "Chỉ được uống một ngụm thôi" "…" Lam Ngọc Anh không nói nên lời.
Dưới sự giám sát chặt chẽ của anh, cuối cùng cô cũng chỉ uống một ngụm, rồi chỉ có thể bắt đầu ăn thức ăn.
Vừa cầm dao nĩa lên, Hoàng Trường Minh đã với tay đến, cắt thịt bò trên đĩa của cô thành từng miếng nhỏ, sau khi xác nhận không để sót miếng nào, anh mới đưa lại cho cô, còn không quên nhắc nhở một câu: "Ăn nhiều một chút!" "..." Lam Ngọc Anh cắn môi nhìn anh. ***
Tuy rằng bình thường anh cũng là người rất cẩn thận, mặc dù ngoài miệng không nói gì nhưng anh đều làm rất nhiều chuyện nhỏ, nhưng chỉ có hai người bọn họ còn được, bây giờ ở đối diện còn có Nguyễn Phong, biểu hiện của anh lại quá rõ ràng rồi, hơn nữa quả thực là quá cố ý, như là...
Chú chó con đi tiểu trên địa bàn của mình để thể hiện chủ quyền...
Hoàng Trường Minh bình tĩnh đón nhận ánh mắt của cô, nhưởng cao mày hỏi: "Sao thế, muốn anh bón cho em ăn sao?" “Không cần!” Lam Ngọc Anh đỏ mặt lắc đầu. Thấy
Nguyễn Phong mỉm cười nhìn, cô chỉ có thể cười ngượng ngùng xấu hổ.
Trong lúc đang ăn, Nguyễn Phong có đi đến phòng vệ sinh, ánh mắt Lam Ngọc Anh trong vô thức nhìn theo bóng lưng anh ấy, liền bị Hoàng Trường Minh bên cạnh giơ tay trực tiếp xoay gương mặt của cô lại. "Có gì đẹp chứ? Bốn năm trôi qua rồi, anh ta bây giờ cũng lớn tuổi rồi!" "Không lớn tuổi mà..." Cô không nhịn được mà chống lại bất công. “Người ngoài bốn mươi đã là trung niên rồi!” Hoàng Trường Minh hừ lạnh nói. “Làm gì mà khoa trương như thế chứ!" Lam Ngọc Anh không đồng tình nhìn anh, không khỏi phản bác lại lời của anh: “Hơn nữa, không phải lúc nào người ta cũng nói đàn ông bốn mốt là một nhành hoa sao, đây chính là thời điểm quyến rũ nhất của một người đàn ông đó!"
Nói xong, cô thấy sắc mặt của Hoàng Trường Minh đột nhiên tối sầm đi không ít
Thấy vậy, trong lòng cô cảm thấy buồn cười, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Đồ nhỏ mọn!” “Em nói ai thế?” Hoàng Trường Minh lập tức không vui. “Em nói anh!” Lam Ngọc Anh không sợ chết bĩu môi, còn nói thêm một câu: “Không chỉ nhỏ mọn đâu, còn ấu trĩ nữa.”
Hoàng Trường Minh đột nhiên sáp lại, đem cô ôm vào trong lòng, cúi đầu cắn một cái trừng phạt vào tại cô: "Em có tin tối nay anh khiến em không ra khỏi phòng tắm nổi không?" "Tin..." Lam Ngọc Anh hoảng sợ nhìn anh, lập tức cuống lên.
Tối hôm qua, cô đã bị anh quấn lấy đến mức không thở được rồi. Xét cho cùng, về mặt này, cô ấy hoàn toàn tin tưởng vào khả năng nói được làm được của anh.
Lúc Lam Ngọc Anh đang bịt lấy cái tại ướt át, muốn nổi giận nhưng lại không dám nói thì Nguyễn Phong cũng vừa đúng lúc từ phòng tắm trở lại, ngồi lại ghế, vẩy vẩy nước trên tay, rất tự nhiên lấy chiếc nhẫn trong túi đeo vào ngón áp út. Hoàng Trường Minh sắc bén nhìn thấy: "Anh Phong, anh đây là...
Không phải là một chiếc nhẫn bình thường, rất rõ ràng đó là một cặp nhẫn cưới, “Tôi có thói quen lúc rửa tay sẽ tháo nhẫn ra. Nguyễn Phong thấy vậy liền giải thích lý do đeo nhẫn vào, sau đó anh cười nói: “Tôi đã kết hôn rồi.” “Anh kết hôn rồi?” Hoàng Trường Minh sửng sốt. “Ừ” Nguyễn Phong gật đầu, tiếp tục nói: “Cô ấy là giáo viên trường mẫu giáo của con trai tôi. Chúng tôi đã biết nhau rất lâu rồi nhưng đầu năm nay mới kết hôn, nói ra thì bây giờ vẫn được xem là tân hôn! Cô ấy nhỏ hơn tôi vài tuổi, còn có áp lực rất lớn, nhưng cô ấy rất thích trẻ con, đối xử với Châu Châu rất tốt, vì thế nên tôi xem ra là rất may mắn."
Lúc Nguyễn Phong nói, khỏe mắt lông mày không kiềm chế được mà lộ ra ý cười, như thể là từ tận đáy lòng lan tràn mà ra, không giống lời nói dối mà là thực sự cảm thấy may mắn và hạnh phúc. “Em còn tham dự hôn lễ nữa cơ!” Lam Ngọc Anh ngồi bên cạnh cười phụ họa theo.
Nghe vậy, Hoàng Trường Minh nhíu mày lườm cô: "Vậy sao em không nói với anh!" "Anh cũng không có hỏi em... Lạm Ngọc Anh vô tội chớp mắt. ".." Hoàng Trường Minh giật giật khỏe mỗi
Ăn cơm xong, xe ô tô đợi ở ven đường, Nguyễn Phong tự mình lái xe tới, lấy chìa khóa xe ra.
Đến lúc phải tạm biệt, Hoàng Trường Minh bất ngờ gọi cất giọng gọi đối phương. "Nguyễn Phong!"