Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1702


Cơ hội thăng chức tốt như thế, đối với mỗi một quân nhân mà nói, họ đều là tha thiết ước mơ. Đàn ông có sự nghiệp và hoài bão, tất nhiên cô ấy không.


mong đối phương vì mình mà bị ảnh hưởng.


Dịch Kỳ Nhiên nghe cô nói như vậy, không khỏi hài lòng mà nở nụ cười “Được, anh sế cố gắng!”


Trà lài trong suốt trên bàn trà vẫn còn ùng ục sôi, chất lỏng bên trong đã gần muốn thấy đáy.


Di động của Dịch Kỳ Nhiên rung lên hai cái, như là có tin nhắn. Sau khi anh †a mở ra xem, biểu cảm có vài phần khác thường.


Trương Tiểu Du nghỉ ngờ hỏi: “Làm sao vậy?”


Đầu tiên Dịch Kỳ Nhiên chỉ cười không nói, sau đó đưa màn hình điện thoại di động quay về phía cô: “Tiểu Tuyền gửi đến”


‘Sau khi nhìn thấy nội dung tin nhản, trên mặt Trương Tiểu Du nhất thời quãn bách đỏ lên. Nội dung Dịch Tuyền gửi đại khái hỏi Dịch Kỳ Nhiên có đi đâu không, bảo anh phải nảm tốt cảnh đẹp, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng Trương Tiểu Du nuốt nuốt nước miếng, cả người đều giống như không được tự nhiên. Trừ chuyện gấp gáp ra, sâu trong nội tâm cô còn một chút kháng cự.


khó hiểu. Cô ấy liếc nhìn đồng hồ trên tường, ấp úng mà nói: “Ừm, đã hơn mười giờ rồi… Thời gian không còn sớm nữa. Kỳ Nhiên, anh cũng về nghỉ sớm một chút đi?”


“Được rồi” Dịch Kỳ Nhiên mở miệng.


Trương Tiểu Du nhẹ nhàng thở ra.


Có lẽ là biểu hiện của cô ấy rõ ràng quá, Dịch Kỳ Nhiên cúi đầu mà nở nụ cười.


Cầm lấy áo khoác quân trang, anh đứng dậy từ sô pha. Sau khi dặn dò cô hai câu buổi tối nhớ khóa kỹ cửa, bèn đổi giày đi mất.


Trương Tiểu Du vẫn nhìn theo bóng dáng anh đi xuống lầu, đoạn đóng cửa lại, tựa người lên trên ván cửa, lại chậm rãi thở ra một hơi Sau khi khóa trái cửa, cô ấy đi ra trước cửa sổ phòng khách một lần nữa.


Từ khe hở của màn che, cô có thể nhìn thấy Dịch Kỳ Nhiên vừa ra khỏi lầu ký túc xá, áo khoác quân trang màu xanh biếc khoát lên khuỷu tay, ngăn một chiếc xe taxi rồi ngồi vào.


Trương Tiểu Du xoay người, cũng chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi.


‘Vé máy bay ban nãy đã có phiếu xác nhận thanh toán thành công. Tối ngày mai cô ấy còn cần thu dọn một chút hành lý đơn giản, hơn nữa cũng cần báo một tiếng cho bên đơn vị công tác. Tuy nhiên, cô ấy không hề phát hiện ra, ở mặt sau của một gốc cây lớn phía dưới lầu, có một ánh lửa màu đỏ tươi Sau khi Dịch Kỳ Nhiên đi ra, ngồi vào xe taxi rồi biến mất, có một bóng người cao ngất cũng đi ra khỏi đẳng sau cây, dập điếu thuốc trong tay đi, yên lặng rời mất.


Sập tối ngày hôm sau, Dịch Kỳ Nhiên lái xe đưa cô ấy đến sân bay.


Đồ đạc này nọ của Trương Tiểu Du không nhiều lắm, đeo thêm hai cái túi, bên trong bỏ một ít quần áo thường ngày, thật ra khá nhẹ nhàng, Trên đường đi, Dịch Kỳ Nhiên còn cảm thấy áy náy vì không về cùng được với cô. Lúc vào trong sảnh lớn sân bay, anh ta đảo mắt thấy toàn là người, người đủ các màu da, song vẫn là người da đen chiếm đa số.


Dịch Kỳ Nhiên cầm hai túi của cô ấy trong tay, cũng nhận lấy hộ chiếu của cô: “Cá nhỏ, anh đi làm checkin cho em!”


“Dạ được!” Trương Tiểu Du gật đầu.Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.


Dịch Kỳ Nhiên đi nhanh về phía giữa hàng ngũ, xếp hành phía sau một ông lão.


Hàng người đến checking rất dài, chỉ sợ trong thời gian ngắn không hết ngay được. Trương Tiểu Du thấy thời gian cách lúc checking còn nhiều, định vào quán cà phê mua hai ly cà phê, nhưng chân còn chưa đi được hai bước, khóe mắt liền chạm phải một bóng người cao ngất.


Trần Phong Sinh nhếch môi nhìn cô ấy: “Khéo quá!”


“Cầm thứ? Anh..” Trương Tiểu Du kinh ngạc.


Chỉ là rất nhanh cô ấy nghĩ lại, tưởng tượng liền đoán ta được: “Anh cũng nhận được tin tống giám đốc Minh kết hôn?”


“Ừ, Trường Minh gọi báo”’ Trân Phong Sinh gật đầu, trầm thấp mà chậm rãi tiếp tục nói: “Vốn tôi định quay về thẳng Tây, bây giờ chỉ có thể chuyển lộ tuyến quay về Sài Gòn! Thì ra chúng ta chung một chuyến bay!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK