Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của anh, cô mới ý thức được giọng điệu của mình có hơi quá đáng. Dù sao đi nữa thì chuyện này cũng không phải do anh cố tình gây nên. Vì vậy, Lam Ngọc Anh mới vội vàng giải thích một câu: “Ấy! Vừa mới ăn xong bữa tối xong rồi còn gì! Chút xíu nữa là đi ngủ rồi, ăn nhiều không tốt cho tiêu hóa đâu!”
Hoàng Trường Minh nghe thấy vậy mới quay mặt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một khoảng trời vô tận hiện ra trước mắt, ánh chiều tà khế le lói qua khung cửa sổ. Khung cảnh thật là đẹp biết bao! Bây giờ chỉ mới chạng vạng tối, như vậy thì còn lâu mới đến giờ phải đi ngủ mới phải.
Yết hầu của Hoàng Trường Minh khế chuyển động. Ánh mắt sắc bén của anh lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Thật chẳng dễ dàng để mở miệng nói thêm một câu nào.
Chẳng lẽ bà dì lại đến nữa rồi?
Hình như có từng nghe nói qua, tháng nào phụ nữ cũng sẽ có mấy ngày cực kỳ cáu gắt, khó chịu! Mà không đúng nhỉ! Nhẩm lại ngày thì lần bà dì đến vừa rồi còn chưa qua hết một tháng mà! Không lẽ là do bị rối loạn nội tiết tố nên tháng này có đến hai lần tới tháng à?”
Lam Ngọc Anh ngả người vào thành ghế, hai tay buông thống ra hai bên.
Người ta thường nói, rất khó để có thể đối phó được với tình địch. Trước đây, anh đã phải đối mặt với hai người Nguyễn Phong và Diệp Tấn. Nhưng mà cô cũng không khá hơn chút nào cả. Phía trước thì có Lam Ngọc Thiên, đằng sau là Lê Tuyết Trinh. Hiện giờ, lúc nào cũng có một đám hồ ly tinh luôn sốt sắng vây quanh anh.
Ây da!
Lam Ngọc Anh bị ánh mắt của anh làm cho có chút khó chịu. Thế là cô đành phải đứng dậy.
Cuối cùng cô cũng chịu động đậy rồi. Theo đó, Hoàng Trường Minh cũng thay đổi tư thế. Anh nhìn đồng hồ đeo trên tay rồi ngập ngừng nói: “Anh vừa mới trao đổi với bác sĩ Sinh xong. Cơ thể anh cũng đã không còn gì đáng lo ngại nữa, có thể ra viện được rồi! Đợi lát nữa anh gọi điện cho thím Lý, em làm thủ tục xuất viện cho anh nhé!”
“Nhanh như vậy mà đã được ra viện rồi à?” Lam Ngọc Anh chau mày. Cô lo lắng hỏi.
“Ừm! Bác sĩ Sinh nói được rồi” Hoàng Trường Minh gật đâu.
Thực tế thì, chủ yếu là do anh cứ nhất quyết yêu cầu như vậy. Hoàng Trường Minh không muốn tiếp tục ở bệnh viện thêm một giây phút nào nữa. Bởi vì sau cái lần làm chuyện ấy ở trong nhà vệ sinh, anh đã bị bác sĩ phụ trách phản ánh, nhắc nhở phải thật chú ý rồi. Những ngày sau đó, hai người không còn có những hành động thân mật thêm một lần nào nữa. Như vậy, đối với dục vọng cuồng nhiệt bùng cháy bên trong con người anh thì làm sao mà có thể chịu được cơ chứ!
Hơn nữa, mỗi khi đêm về, cả hai cũng không cùng ngủ trên một chiếc giường, hôn thì cũng không hôn, sờ cũng không sờ được.
Lam Ngọc Anh hoàn toàn không biết suy nghĩ của Hoàng Trường Minh là gì cả. Sau khi nghe thấy anh đã có thể xuất viện, khóe mỗi cứ mãi mím chặt từ nãy tới giờ của cô cũng dần giãn ra không ít.
Điều này làm cho tâm trạng của cô cũng trở nên tốt hơn rất nhiều! Nhanh như vậy mà đã có thể xuất viện thì vẫn là tốt nhất. Thật sự Lam Ngọc Anh không muốn lại nhìn thấy mấy cô y tá liếc mắt đưa tình với anh thêm một chút nào nữa!
Nhưng rồi trong đầu Lam Ngọc Anh chợt nảy ra một ý nghĩ gì đó. Hai hàng mi cong vút của cô khế rung rinh. Bỗng nhiên, cô ngẩng đầu lên rồi nói: “Thôi thì để sang ngày mai rồi tính tiếp nhé!”
Dừng một chút, Lam Ngọc Anh lại tiếp tục cất tiếng: “Hơn nữa, hôm nay em cũng hơi mệt rồi! Chuyện xuất viện cứ để sau rồi nói. Sáng hôm sau lại nhờ bác sĩ Sinh thu xếp kiểm tra cho anh thêm một lần nữa. Như vậy em mới yên tâm được!”
“Ừm! Nghe em vậy!” Hoàng Trường Minh cong môi trả lời. Sau khi quyết định xong mọi chuyện, Lam Ngọc Anh bước đến dìu anh: “Tắm rồi đi ngủ nào!”
Đóng cửa đi ngủ sớm một chút, cũng là để làm giảm bớt việc mấy cô y tả cố ý tìm lý do mà đi lại bên ngoài phòng bệnh, rồi nhìn trộm từ bên ngoài cửa sổ.