‘Sau đó Hoàng Trường Minh liền ôm cô đi vào biệt thự, chỉ là sau khi đóng cửa liền buông tay ra, đã không còn sớm nữa, hai người một trước một sau đi lên lầu, từ đầu đến cuối cô đều im lặng đi theo phía sau anh.
Đợi khi cửa phòng ngủ bị một sức mạnh đẩy ra, cánh cửa còn lắc lư qua lại, thì Lam Ngọc Anh mới nhận ra rắng hình như anh đang không vui.
Cô cẩn thận đóng cửa lại, kinh ngạc đi đến bên cạnh Hoàng Trường Minh, duỗi tay kéo kéo tay áo anh: “Minh, anh làm gì vậy hả…”
“Anh làm gì? Hoàng Trường Minh đứng ngay trước cửa sổ, sắc mặt bất thiện mà hỏi lại.
“Đang yên đang lành anh đá cửa làm gì?” Lam Ngọc Anh chớp chớp mắt, quay đầu nhìn một cái, cô mờ mịt hỏi: “Em lại làm gì chọc vào anh rồi…”
Cô không nói còn được, vừa nói thì chân mày của Hoàng Trường Minh lại càng nhăn chất, duỗi tay mạnh mẽ ôm cô vào lòng, cánh tay dùng sức siết chặt, híp mất nghiến răng hỏi: “Là ai hứa với anh, sau này chỉ pha cà phê cho mình anh uống?”
‘Sau khi ngửi được mùi ghen tuông, lúc này Lam Ngọc Anh mới sực tỉnh ra.
Khó trách lúc đó khi xuống lầu anh lại véo thịt eo của mình!
Bây giờ còn rất đau đây nè, vừa nấy trong lúc lên lầu cô còn âm thầm xoa xoa cả nửa ngày.
Không phải quên mất chuyện hứa với anh, chỉ là khi nhớ đến dáng vẻ đau lòng của Lê Hoài Lâm lúc ở trước mộ mẹ mình, thì cô liền nhịn không được muốn pha cho ông một ly cà phê, ít nhất có thể khiến cho ông ấy từ trong đó mà hoài niệm…
Hiểu rõ được anh đang giận dỗi điều gì thì Lam Ngọc Anh không khỏi cười lên: “Đồ hẹp hòi!”
“Em nói lại lần nữa xem?” Hoàng Trường Minh tức giận.
Lam Ngọc Anh không cố ý chọc anh nữa, cô hạ tâm mắt, nhẹ giọng nói với anh: “Ông ấy có thể là ba của em…”
Thật ra vốn cũng chẳng định giấu anh, chỉ là vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp, sau khi cô phát hiện ra mối tình đâu của đối phương là mẹ mình, chưa bao lâu thì lại xảy ra chuyên Hoàng Trường Minh vướng vào vụ án thương mại, bị nhốt vào nhà giam.
“Chú Lâm?” Hoàng Trường Minh sững sờ.
“Ừm!” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Hoàng Trường Minh chau mày, nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên mặt cô thì lại cảng kinh ngạc, sau khi trầm ngâm một lúc anh hỏi: “Em có mấy phần chắc chản?
Lam Ngọc Anh cần môi: “Bảy tám mươi phần trăm, thậm chí còn có thể là chín mươi phần trăm…”
Chuyện cô không phải con nhà họ Lam thì anh biết, cũng đã từng cho cô cảm giác an lòng, cô thanh thanh cổ họng, đem những quan hệ giữa mẹ mình và Lê Hoài Lâm, bao gồm cả những bài thơ trong tiểu thuyết tiếng Đức, cùng với tất cả những hoài nghĩ và suy đoán trước đó đều nói cho anh.
Hoàng Trường Minh biết, mười phần trăm còn lại mà cô nói là chỉ điều gì “uy rằng tất cả dấu vết đều chứng tỏ rằng một tầng quan hệ nào đó giữa hai người họ, nhưng vẫn còn thiếu xét nghiệm huyết thống về mặt y khoa.
Hoàng Trường Minh cau mày nhìn bờ mi đang rung lên của cô, trầm giọng hỏi: “Ngọc Anh, hay là anh giúp em xác nhận?”
Lam Ngọc Lam ngừng thở, không lên tiếng Cô không phải chưa từng nghĩ đến chuyện đi xét nghiệm, chỉ là vẫn luôn có hơi chùn bước.
Hoàng Trường Minh cũng không thúc giục, anh biết cô đang nghĩ đến điều gì Qua hồi lâu, tưởng chừng như cả một thế kỷ, cuối cùng Lam Ngọc Anh cũng quyết định một việc gì đó: “Được..”
Chiều tối hai ngày sau, máy hút khói trong phòng bếp đang kêu ‘vù vừ.
Lam Ngọc Anh mặc tạp đề đang đứng trước bàn bếp, tuy món ăn trong nồi đầy đủ cả sắc lẫn vị nhưng cô rõ ràng là đang thất thần, hoặc là nói, cả ngày nay cô đều luôn thường xuyên thất thần.
Lúc ánh chiều tà bên ngoài lui xuống, thì trong vườn, chiếc Land Rover màu trắng kia mới chầm chậm chạy về.
Bên ngoài cửa truyền đến tiếng vang, rất nhanh liền có tiếng bước chân từ xa lại gần.
Lam Ngọc Anh vừa đem món ăn cuối cùng đặt lên bàn, cô ngấng đầu lên nhìn anh: “Minh, anh về rồi!”