Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 805


“Ngày mai anh còn phải đi làm, ngủ sớm một chút đi!” Hoàng Trường Minh nghe vậy nhíu mày hỏi: “Hửm, anh còn phải ngủ ở phòng làm việc nữa không?”


“Không cần” Lam Ngọc Anh cười bất đắc dĩ.


Người đàn ông này, thật là… được tiện nghi còn khoe mě! Hoàng Trường Minh không buông cô ra ngay mà đưa tay nâng cằm của cô lên.


Lam Ngọc Anh cũng thuận thể nhắm mắt lại, cô cảm giác được môi mỏng của anh rơi xuống hôn lướt qua, rất nhanh sau đó đã trằn trọc vào sâu.


Cô không tự chủ được mà “ưm” một tiếng rồi mềm nhũn trong lòng của anh, hai tay cô không tự giác ôm vòng eo cường tráng có chút đáp lại anh.


Trong lúc nhất thời, trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người.


Lòng bàn tay của Hoàng Trường Minh để sau lưng cô, anh đang chuẩn bị tiếp tục dời xuống dưới thì đột nhiên phát hiện ra gì đó nên lập tức dừng lại tất cả động tác. Cặp mắt trầm tĩnh của anh chợt mở ra rồi nhìn ra phía cửa.


Ý thức của Lam Ngọc Anh vẫn còn trong trạng thái mê ly, cô không hiểu bỗng nhiên vì sao anh dừng lại.


Cô nhìn theo phía kia đã trông thấy chẳng biết lúc nào cửa phòng ngủ đã bị mở ra một khe hở, có một bóng dáng nho nhỏ chui vào đang dùng hai tay nhỏ che mắt, nhưng lại len lén nhìn qua giữa các kẽ tay: “Tiếp theo hai người muốn làm chuyện xấu sao?”


Trên người Bánh Bao Nhỏ mặc áo ngủ in hình phim hoạt hình, mái tóc hình cây nấm mềm mại của cậu bé rủ xuống trông cực kỳ ngây thơ trong sáng.


“..” Vẻ mặt Lam Ngọc Anh đầy lúng túng.


“Khụ, tới đây!” Giữa lông mày của Hoàng Trường Minh cũng rất mất tự nhiên, anh ngoắc tay với con trai.


Bánh Bao Nhỏ vui vẻ chạy tới, mắt to như trái nho đen, nét mặt cậu bé tò mò nhìn qua hai người bọn họ.


Không thể dạy hư trẻ nhỏ nên Lam Ngọc Anh lúng túng không thôi, cô tránh né mà ngồi xổm người dậy nắm chặt hai chân nhỏ của Bánh Bao Nhỏ nói: “Cục cưng, sao cháu không mang dép vào, coi chừng bị lạnh đó!”


“Ôi!” Bóng dáng hốt hoảng của thím Lý xuất hiện ở cửa giải thích: “Tôi đã dỗ cậu chủ nhỏ đi ngủ rồi, có thể là nghe thấy tiếng động, biết cô Ngọc Anh trở về mới tỉnh! Tôi còn đang dọn dẹp phòng vệ sinh, không nghĩ tới vậy mà cậu chủ nhỏ lại tự mình chạy ra ngoài!”


Bánh Bao Nhỏ nghĩ cô cãi nhau với bố nên mới ra ngoài, vì thế khi cậu bé biết được cô trở về đã lập tức vén chăn lên chạy tới.


Mặc dù thím Lý đứng ở cửa ra vào, nhưng bà ấy mới nhìn thoáng qua đã vội vàng cúi đầu.


Làm một người từng trải nên bà ấy có thể ngửi ra bầu không khí trong phòng, mà cậu chủ chỉ quấn một cái khăn tắm, trên mặt cô Ngọc Anh vừa đỏ vừa ngượng, miệng cũng sưng lên.


Rõ ràng cậu chủ nhỏ hấp tấp chạy tới đã làm quấy rầy chuyện tốt.


Lam Ngọc Anh cũng xấu hổ không ngẩng đầu lên được, mắt cô nhìn Bánh Bao Nhỏ, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Ách, không sao hết, đêm nay để Đậu Đậu ngủ chung với chúng cháu đi.”


Nếu không phải nói câu cho cậu bé ở lại, chẳng phải sẽ đúng với câu tiếp tục làm chuyện xấu của cậu bé sao? Cũng không biết Bánh Bao Nhỏ đã học được nó từ đâu.


“Ôi được thôi!” Thím Lý đồng ý rồi trực tiếp đóng cửa đi khỏi. Hoàng Trường Minh nhíu mày với đề nghị này của cô, nhưng anh cũng không phản đối.


Anh ôm lấy con trai đặt ở giữa giường.


Lam Ngọc Anh nhanh chóng vọt vào phòng vệ sinh để tắm rồi ôm Bánh Bao Nhỏ nằm trên giường lớn, Hoàng Trường Minh ở bên kia đưa tay tắt đèn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK