Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1351


Cô quay đầu lại nhìn qua đó, liền nhìn thấy cậu thanh niên kia đang hổn hển mà chạy tới, ở sau lưng có vác hai cái túi lớn, tình nguyện viên đã gần như tút đi hết rồi, đối phương cũng chỉ còn thừa lại có vài người mà thôi, hôm nay bên chính quyền có sắp xếp xe khách để chở bọn họ ra sân bay.


Cậu nhóc sau khi hít thở tốt tồi mới cười hỏi: “Chị Tiểu Du, hôm nay chị cũng định quay lại Sài Gòn phải không? Hay quá, chúng ta có thể đi cùng nhau, có lẽ vẫn có thế đi cùng chuyến bay!”


“Thật là ngại quá, chúng tôi sẽ không có trở về” Trần Phong Sinh trầm.


giọng thay cô trả lời Trương Tiểu Du kinh ngạc hỏi: “Chúng ta sẽ không trở vẽ?”


Trần Phong Sinh liếc cô một cái, theo lỗ mùi mà hừ lạnh một tiếng: “Ừm, trên đường đi anh sẽ đưa em đến Nha Trang hai ngày!”


Trương Tiểu Du há miệng thở dốc, chú ý tới đồng tử hơi co lại của anh ta, không nói gì thêm.


“Ôi, tiếc quá, em phải về rồi. Các thầy cô trong khoa cứu hộ đợt này rất ủng hộ, nhưng năm cuối cấp tương đối bận. Hè này em sẽ tốt nghiệp và phải viết thêm bài luận văn nữaf” Hiến nhiên là có phần mất mác, liền liếc nhìn Trân Phong Sinh đang có chút tối sầm bên cạnh cô, gãi gãi đầu, ngập ngừng hỏi cô: “Chị Tiểu Du, sau khi trở về Sài Gòn chúng ta còn liên lạc được không? Có thể cho em số điện thoại di động của chị được không?”


Không có để ý đến ánh mắt của Trần Phong Sinh bay qua đây, Trương Tiểu Du vui vẻ gật đầu: “Đương nhiên có thế!”


Cô ấy thực sự trân trọng và thưởng thức cái đứa nhỏ trước mắt này, cũng nguyện ý trở thành bạn bè với đối phương, nhất là đang tại cái hoàn cảnh gian khổ chịu đựng mệt mỏi lâu như vậy, không phải tùy tiện người nào cũng chịu làm tình nguyện viên, phần nghị lực hiền lành này thật khiến có con người phải kính nể Khi đang há mồm để cho số điện thoại, Trần Phong Sinh ở bên cạnh đột nhiên đưa tay ra: “Đưa điện thoại cho tôi, tôi giúp cậu lưu số”


Cậu thanh niên ngay như vậy, giống như cô một bộ mặt kinh ngạc, lập tức.


vội vàng lấy điện thoại ra đưa qua.


‘Sau khi Trần Phong Sinh nhận lấy, liền cúi đầu nhìn màn hình điện thoại nhanh chóng bấm các con số, hơn nữa còn hỏi một câu thân thiết: “Tên muốn lưu lại là “Chị Tiếu Du” đúng không?”


“Đúng!” Cậu thanh niên gật gật đầu liền tục.


‘Sau khi Trần Phong Sinh lưu xong số, liền đem điện thoại trả cho đối phương Cậu thanh niên có chứt thụ sửng nhược kinh dùng hai tay nhận lại, cảm kích nói thẳng: “Cảm ơn bác sĩ Sinh nhiều ạt”


“Không cần khách sáo!” Trần Phong Sinh câu mày cười Cậu nhóc cất điện thoại lại vào túi, khoác ba lô lên lưng, nở nụ cười đặc biệt tỏa năng: “Này chị Tiểu Du, khi về em sẽ liên lạc với chị nhé! Lát nữa em cũng bắt xe đi rồi, chúc anh chị lên đường an toàn và tạm bi Trương Tiểu Du mỉm cười phất tay: “Tạm biệt nhé, Nhạc Nhạc!”


Sau khi bóng dáng của cậu thanh niên chạy đến chỗ của vị khách ở phía xa, cô liền quay mặt lại nhìn về phía người đàn ông đang ở bên cạnh mình, con mắt chợp híp lại, vẻ mặt đầy sự nghỉ ngờ hỏi: “Cầm thú, anh có lòng tốt đến như thế sao?”


Trong giây đầu tiên, cô ấy có vẻ mặt khó chịu và không muốn để cô ấy đi cùng cậu thanh niên. Làm thế nào để cô ấy có thể chủ động lưu trữ thông tin liên hệ trong giây tiếp theo?


“Ờ” Trần Phong Sinh miễn cưỡng trả lời.


Trương Tiểu Du quay đầu nhìn về phía mặt trời ở phía đông, không dám tin mà trêu ghẹo: “Mặt trời mọc từ hướng tây rồi sao?”


Tân Phong Sinh liếc cô một cái, chậm rãi nói: “Anh lưu số của chính mình”


Trương Tiểu Du hai mắt đều trừng lớn.


Cô biết ngay mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK