Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1508


Trước kia lúc còn chưa ly hôn, không phải hai người chưa từng vào cùng một phòng tắm, đại đa số đều bị anh hứng trí làm đến đây, anh sẽ mạnh mẽ kéo cô vào làm cái hoạt động được gọi là tắm uyên ương…


Còn loại chuyện tắm rửa cho người khác kiểu này, trái lại Trương Tiểu Du còn chưa từng làm bao giờ.


Tuy cô cố gắng biểu hiện mình rất bình tĩnh, nhưng nhiệt độ trên mặt lại càng ngày càng cao, cũng không biết có phải do hơi nước lượn lờ xung quanh hay không.


Cuối cùng cũng rửa sạch bọt tắm trên người anh, Trương Tiểu Du gần như nhanh chóng ném vòi hoa sen xuống mà chạy ra ngoài, nhưng cổ tay lại nhanh chóng bị bắt lấy.


Cô kinh hoảng ngẩng đầu, ngay lập tức va phải đôi mắt đào hoa tràn ngập u ám cùng lửa nóng của Trần Phong Sinh, những giọt nước chảy dọc theo đường.


nét gương mặt anh, yết hầu gồ lên, trái cổ lăn một vòng, anh khàn giọng ném ra một câu: “Cá Vàng Nhỏ, anh khó chịu!”


“Ừm, khó chịu ở đâu?” Giọng nói của Trương Tiểu Du run lên.


Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy nhiệt độ bên trong lúc này còn cao hơn cả vừa nãy.


“Em nói xem?” Trần Phong Sinh từ từ nhíu mày.


Cổ họng Trương Tiểu Du khô nóng, cô giả bộ nghe không hiểu lời anh nói “Em không biết!”


Trần Phong Sinh cầm lấy tay không rời, lại giống như tối hôm đó, trực tiếp dọc theo bờ ngực đi xuống, vượt qua thắt lưng khỏe mạnh, ánh mắt nóng bỏng hừng hực như đang bốc cháy: “Nơi này…”


Cách tầng vải dệt, cô cảm nhận được nơi ngón tay run lên.


Trái tìm Trương Tiểu Du co rút nhanh chóng, có chút không nhịn được, mặt đỏ đến tận mang tai, cô muốn chạy trốn, nhưng lại không thể động đậy, Trần Phong Sinh nắm tay cô rất chặt, không cho cô cơ hội chạy thoát.


“Cầm Thú!” Trương Tiểu Du xấu hổ giận dữ.


Cô không dám làm ra động tác có biên độ quá lớn, trên sàn nhà ướt nước rất trơn, cô sợ mình sẽ trượt chân té ngã.


Trần Phong Sinh dường như bắt được điểm này của cô, một cánh tay khác ôm ngang hông cô, đè cô ở trên vách tường, khàn giọng quát lớn: “Đừng nhúc nhích, giúp anh giải quyết! Ngoan..”


Một chữ sau cùng khuếch tán bên tai, hai cái chân Trương Tiểu Du mềm nhữn.


Hơn hai mươi phút đồng hồ sau, cửa phòng tắm bị người ta mở ra.


Trương Tiểu Du chạy ra từ bên trong, quần áo trên có chút bị dính nước, mặt đỏ như trứng tôm tôm chín mọng, không ngừng chà lòng bàn tay vào quần bò, vẻ mặt vừa thẹn vừa cáu.


Hiện tại cuối cùng cô cũng xác định được là mình bị lừa vào rồi…


Khóe mắt liếc thấy bóng dáng cao ngất của Trần Phong Sinh đi ra từ bên trong, bên hông anh là khăn tắm, thần thái sáng láng.


Hai ngày sau, lục tục có người đi ra từ trong ofices.


Mặt trời chiều ngả về Tây, đây đúng lúc mọi người hối hả trên đường về nhà, Trương Tiểu Du cũng hòa vào dòng người trong đó, vì Tô Yến đã đi nói với tổng biên tập cho nên cô lại đi làm lần nữa, tuy không tránh được bị tổng biên mắng cho một trận xối xả, nhưng may mà tổng biên vẫn nế tình cô làm việc tại công ty nhiều năm mà không so đo với cô.


Cô híp mắt nhìn, không thấy chiếc Cayenne màu đen nào dừng ở ven đường Còn đang nghỉ ngờ không rõ, chuông điện thoại đã vang lên, trên màn hình hiển thị hai chữ “Cầm Thú”, bên kia điện thoại truyền đến giọng nam trầm thấp: “Cá Vàng Nhỏ, trên đường có chút kẹt xe, chắc anh sẽ đến hơi muộn chút!”


“Em có thể ngồi tàu điện ngầm hoặc là bắt xe về mài” Trương Tiểu Du có chút bất đắc dĩ bày tỏ.


“Không được!” Trần Phong Sinh lại nhanh chóng phủ định, kiên trì nói: “Cùng con ngồi chờ anh!”


Cúp điện thoại, Trương Tiểu Du nhìn màn hình điện thoại di động tối đen mà không biết phải nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK