Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1580


Đợi khi được buông lỏng ra, bàn tay to kia của Trần Phong Sinh đang làm loạn ở nơi nào đó, môi mỏng cần lỗ tai cô, “Chậc, thật đúng là ngày càng to”


Bên trong cánh cửa chống trộm mở toang, mặt Trương Tiểu Du nóng hổi nhìn bóng người đang đứng thẳng tiến vào thang máy.


Cửa thang máy từ từ đóng lại, cô vội vàng đóng cửa lại, dựa vào đó bình ổn lại hơi thở một lát, cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo nhàu nhĩ trên ngực, vừa vươn tay nhét vạt áo vào, vừa mắng trong lòng, cái sở thích này từ đâu đến thế chứ.


Chuyện liên quan lớn hơn, đã không phải nhắc nhở lần đầu rồi.


Lần trước đi công tác ở Bắc Kinh, anh từng nói mà mỗi lần nói đều có vẻ mặt tự hào và đắc ý, như thể anh có công lao bao lớn vậy, rõ ràng quan hệ sau khi mang thai mà.


Nhưng dù nói thế, cũng đúng là vì anh cô mới mang thai…


Trương Tiểu Du đảo mắt, đi về phòng khách, đưa mu bàn tay lên gò má nóng hổi Lúc ra khỏi phòng mổ đã hơn mười giờ, Trần Phong Sinh liếc nhìn đồng hồ, nghĩ chắc lúc này “bà Trần” nhà anh đã ngủ rồi, anh bước nhanh chân, trở lại phòng làm việc thay áo phẫu thuật.


Trên đường chiếc Cayenne từ bệnh viện về nhà thì dừng lại ở một trung tâm mua sắm Tâng ba là khu vực bán hàng dành riêng cho phụ nữ, anh chọn một quầy.


đặc biệt rồi đi vào, bên trong rực rỡ đủ loại những món đồ nhỏ thân thiết nhất của phụ nữ, trước giờ đóng cửa 10 phút, anh trả tiền cho hai bộ.


Nhìn thấy hướng dẫn viên đặt đồ vào túi, Trân Phong Sinh thu lòng bàn tay lại, dường như vẫn cảm nhận được cảm giác đây đặn kia, đôi mắt đào hoa cũng trầm xuống một chút.


Thanh toán xong, anh rời khỏi quầy.


“Đinh!”


Thang máy đi tới bãi đậu xe tầng hai bên trong ra.


Trần Phong Sinh cầm chìa khóa xe từ Xe của anh cách thang máy không xa, đi mười mấy bước là tới, lúc này đã sắp đóng cửa, xe trong bãi đỗ cũng không nhiều, ngoài tiếng động cơ xe, dường như còn có một số tạp âm.


Trần Phong Sinh khẽ nhíu mày, dường như là tiếng đánh nhau.Tên miền mới của bên mình Vietwriter.vn. Cả nhà ủng hộ chúng mình để chúng mình có động lực ra chương mới nhé!


Đứng chỗ thùng rác là một thím dọn vệ sinh đang cầm một túi rác, bên cạnh còn có chú dọn vệ sinh đang chắp tay sau lưng, hai người dường như đang bàn bạc điều gì đó, mắt họ đang nhìn về một hướng nào đó.


Thím dọn vệ sinh thở dài nói, “Haizz, người phụ nữ quá đáng thương, trông xinh đẹp như thế, giống như minh tinh vậy, thế mà lại bị tên đàn ông ông đó đánh thành cái dạng gì rồi”


Chú dọn vệ sinh bên cạnh giải thích: “Bà không nghe thấy à, hai người đó là vợ chồng, hình như mới kết hôn chưa lâu, lúc tôi lái xe quét điện đi ngang qua thì thấy hai người vừa bước xuống xe, ai nhờ chớp mắt cái thì liền động tay rồi”


“Đây là tạo nghiệp gì thế, vợ chồng mới cưới còn thế này, tục ngữ nói, một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa, có hận thù cỡ nào chứ, ông là người lớn, sao không đến khuyên một chút?” Thím dọn vệ sinh không chịu nổi, định thúc đối phương đi khuyên.


“Tôi không đii” Chú dọn vệ sinh lắc đầu, “Loại chuyện này ai dám đi chứ, bà không nhìn thấy trên tin tức à, trước đây người có lòng tốt thấy chuyện thế này, định đi đến giúp đỡ, kết quả hai kẻ đó lại hợp nhau lại đánh, vô cớ gây chuyện cho mình, chuyện giữa vợ chồng, đầu giường cãi cuối giường hoà, người ngoài bớt lo chuyện bao đồng đi”


“Cũng đúng, thế chúng ta đi thôi” Thím vệ sinh thở dài.


Sau khi lẩm bẩm mấy câu, hai nhân viên dọn vệ sinh lắc đầu bỏ đi.


Lúc đi ngang qua, Trân Phong Sinh nghe thấy đại khái mơ hồ, chiếc Cayenne màu đen dừng lại sau thùng rác.


Sau khi mở khóa, anh mở cửa phụ lái, vô thức nhìn thế hướng mà hai nhân viên dọn vệ sinh vừa nhìn, vài chiếc SUV cỡ lớn đang chẳn ngang, cộng thêm đèn trong bãi đỗ vốn dĩ rất mờ nên rất khó để nhìn rõ, chỉ có thể cảm thấy sự chuyển động mờ nhạt của bóng người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK