Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1738


Trương Tiểu Du nhíu mày nhưng cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục đi vào sâu bên trong theo nhân viên cửa hàng.


Bên ngoài là kiểu dáng đã có sẵn, còn bên trong phần lớn đều là đồ thiết kế ra vì khách hàng, trưng bày trên mô hình, ở giữa là khu để sô pha, bên trái là phòng thay đồ nữ, bên phải cầu thang là phòng thay đồ nam.


Nhân viên cửa hàng dẫn bọn họ vào trong xong liền pha hai chén hoa nhài, để nhân viên lấy quần áo ra thuận tiện nói: “Bởi vì anh Dịch chỉ chọn kiểu dáng trước thôi, còn về số đo có thế thay đối nên chút nữa sẽ chỉnh lại mất chút thời gian nhé?


“Được, không thành vấn đề.” Trương Tiểu Du gật đầu.


Bởi vì váy của cô là đồ mới thiết kế lại được may riêng, mà đồ của Dịch Kỳ Nhiên lại là tây trang cho nên anh lên lầu để thử quần áo.


Nhân viên cửa hàng đem váy được may riêng lại, căm bút chỉ hỏi nhỏ: “Cô Trương, số đo ba vòng của cô là?”


Khóe miệng Trương Tiếu Du mấy máy rồi cô trả lời: “Số đo ba vòng của tôi là…


“82, 64, 88”


Thanh âm trầm thấp đây nam tính chậm chạp truyền đến.


Không đợi cô nói ra đã có người thay cô trả lời trước.


Trương Tiểu Du quay đầu lại nhìn, cô nhìn thấy người mấy phút trước còn đang lựa chọn quần áo, Trân Phong Sinh, không biết từ lúc nào mà bây giờ anh đang khế tựa vào khung cửa, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng cùng đôi mắt đào hoa nhìn về phía cô, bộ dáng yêu nghiệt giống hệt như trước kia vậy.


Cô đứng dậy từ sô pha: “Anh…”


Trần Phong Sinh đảo mắt sang, chậm rỉ rì đáp: “Em trừng mắt với anh làm gì, chẳng nhẽ anh nói sai rồi sao?”


“…” Trương Tiếu Du cắn chặt răng, khuôn mặt cô vì tức giận và xấu hố mà đỏ bừng lên.


Chắng những không nói sai gì cả mà còn nói cực kỳ chuẩn.


Nhân viên cửa hàng đứng ở bên cạnh liếc nhìn qua hai người bọn họ, thử mở miệng hỏi: “Chị Trương, cái này nhỏ sao?”


“Yên tâm, tôi nói chuẩn mà, đúng không?” Trần Phong Sinh lại thay cô trả lời, gương mặt cười cười trông cực kỳ gian xảo, một bàn tay thì khẽ sờ cảm: “Dù sao chúng ta cũng đã là vợ chồng bốn năm rồi, chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy, chuyện lớn chuyện nhỏ của em anh đều nắm trong lòng bàn tay, anh chắc chắn so ra không ai có thể hiểu em bằng anh đâu.”


“Anh đủ rồi đấy” Trương Tiểu Du phẫn nộ hét lên.


Cô không nghĩ anh sẽ nói như vậy, ánh mắt nhân viên cửa hàng nhìn họ đã có gì đó sai sai rồi Trần Phong Sinh thấy ánh mắt cô giống như sắp trừng rớt ra ngoài luôn, chợt nhíu mày, nhẹ nhàng nói: “Cá vàng nhỏ, em đừng nghĩ nhiều, vừa rồi anh chỉ là nhiệt tình quá thôi”


“.. Trương Tiểu Du bị chẹn ngang.


Ngay khi cô muốn nói lại một vài câu lại nghe được giọng nói trầm thấp của anh chậm chạp vang lên: “Nhưng mà hình như cũng không giống với anh nói nữa, nhìn vị trí đó có vẻ như nhỏ lại một ít rồi”


Nói xong câu cuối, cặp mắt đào hoa còn lướt qua trước ngực cô.


Hai bên tai Trương Tiểu Du đỏ bừng lên như bị thiêu đốt vậy.


Không biết là do tức giận hay là do xấu hố nữa.


Nếu không phải còn cách một chiếc sô pha, Trương Tiểu Du hận lúc này không thể ôm lấy gối chặn ngay miệng anh lại, chồng chưa cưới của cô còn đang thay đồ trong phòng thay đồ gần đây, có thể đi ra bất cứ lúc nào, nếu anh nghe thấy lời nói xấu xa của anh ta thì…


Cô thực sự sợ anh tiếp tục nói gì đó, cản chặt răng: “…Cầm thú, anh đừng có nói gì nữa”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK