Cô chỉ đành im lặng, ánh mắt đầy lo lắng nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra, bác sĩ mặc áo blouse trắng từ bên trong bước ra.
Trần Phong Sinh ngồi xổm lâu đến mức hai chân đã tê rần, khi đứng lên cả người lảo đảo, may mà Hoàng Trường
Minh bước tới đỡ anh ấy, còn Lam Ngọc Anh chờ không nổi đứng bật dậy khỏi ghế rồi giành mở miệng hỏi.
“Bác sĩ tình hình ra sao rồi?”
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống nhưng không có trả lời ngay, mà thở dài một tiếng rồi mới lắc đầu nói: “Rất xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi! Khi đưa đến đây thai nhi đã ngừng thở nên không thể giữ được đứa bé!”
Lam Ngọc Anh suýt chút nữa kêu lên, vội dùng tay che miệng.
Bốn năm trước cô cũng đã từng nghe thấy những lời này nên biết sẽ đau lòng đến mức nào, bất giác quay đầu nhìn về phía Trần Phong Sinh đang đứng phía sau.
Dáng người đĩnh đạc của anh ấy đứng yên tại chỗ dường như không thể động đậy được, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ mà không hề chớp mắt, trong chốc lát khỏe mắt không khỏi giật mạnh, sau đó một giọt nước mắt nặng nề rơi xuống. Người đàn ông không dễ dàng rơi nước mắt, chẳng qua chỉ là vì chưa chạm tới nỗi đau mà thôi.
Trái tim của Lam Ngọc Anh không khỏi thắt chặt lại. Trương Tiểu Du người được gây mê vẫn chưa tỉnh lại ở phía sau vị bác sĩ đang được y tá đẩy ra chuẩn bị đưa đến phòng bệnh, cô ấy nằm trên đó yên lặng không hề nhúc nhích như thể trái tim đã ngừng đập, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Trần Phong Sinh không có lập tức đi theo vào phòng bệnh mà đi về phía khu vực hút thuốc. Anh ấy đỡ tường rời khỏi hơn nữa còn rất chậm, khi Lam Ngọc Anh đi ngang qua nhìn thấy anh ấy đang nhận lấy điếu thuốc từ trong tay của Hoàng Trường Minh rồi châm lửa, sau đó không ngừng hít sâu giống như con nghiện ma túy, nhưng bàn tay vẫn luôn không kìm chế được mà run lên.
Lam Ngọc Anh thờ dài đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Bên trong rất yên tĩnh, tiếng động duy nhất chính là tiếng nước thuốc nhỏ giọt trong ống truyền dịch ở mỗi giây.
Nhận thấy Trương Tiểu Du nằm trên giường bệnh có dấu hiệu muốn tỉnh lại, có vẻ như thuốc gây mê sắp hết tác dụng nên cô ấy từ từ mở mắt, Lam Ngọc Anh vội vàng bước tới: “Cá nhỏ, cậu tỉnh lại rồi!”
Ánh mắt của Trương Tiểu Du đờ đẫn vài giây mới dần dần tập trung, khi nhìn thấy cô đầu tiên là sững sờ sau đó nhìn xung quanh một vòng rồi khàn giọng hỏi: “Bây giờ tớ đang ở bệnh viện sao?”
“Ừ” Lâm Ngọc Anh gật đầu rồi hỏi đầy lo lắng: “Cậu cảm thấy thế nào rồi? Có khó chịu chỗ nào hay không? Có cần tớ gọi cho bác sĩ đến đây hay không?”
“Không sao, tớ rất khỏe. Ngay cả lúc như vậy Trương Tiểu Du vẫn còn có thể mỉm cười.
“Bác sĩ đã dặn dò bây giờ cơ thể của cậu rất yếu cần phải nghỉ ngơi nhiều!” Lam Ngọc Anh nắm lấy tay cô ấy.
Trương Tiểu Du khẽ nhắm mắt lại một lúc sau đó lại mở ra rồi khẽ hỏi, như thể sợ kinh động đến cái gì đó: “Ngọc Anh, đứa bé đã mất rồi phải không?”
Khi giọng nói của cô ấy vừa vang lên cánh cửa phòng cũng được mở ra.
Trần Phong Sinh và Hoàng Trường Minh lúc trước đều ở khu hút thuốc cùng nhau bước vào, người đầu tiên đi vào đột nhiên dừng lại, trong đôi mắt hoa đào đã nhuốm màu xám xanh.
Thấy Trương Tiểu Du vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình chờ đợi câu trả lời, Lam Ngọc Anh khó khăn gật đầu.
Ánh mắt của cô ấy bất chợt trở nên đờ đẫn khi nghe thấy điều này.