Bóng dáng cao lớn đi về phía cô, đến khi ánh đèn sáng hơn, cô mới có thể nhìn thấy đường nét cương nghị trên khuôn mặt, Lam Ngọc Anh kinh ngạc “Hoàng Trường Minh, anh đi công tác về rồi à?”
Nhìn dáng dấp kia, hẳn là vừa mới trở về, cả người còn tràn đầy khí bụi bặm.
Chẳng qua là, không nghĩ tới anh vừa trở lại không phải đi đến bệnh viện mà sẽ lại chạy ngay tới khu chung cư của mình, hơn nữa trong lòng cũng đồng thời suy nghĩ, không biết anh có nhìn thấy một màn vừa nãy hay không…
Hoàng Trường Minh im lặng bóp chặt thuốc lá ở trong tay, ánh mắt sâu thẳm/ Vô tình, trong lòng Lam Ngọc Anh giật mình một cái.
Chẳng biết tại sao, cô lại cảm thấy Hoàng Trường Minh có vẻ khác thường, nhất là ánh mắt, khiến cho cô không tự chủ được mà nằm chặt tay.
Đột nhiên, giọng nói trầm tĩnh của anh vang lên “Lam Ngọc Anh.”
Anh nói một cách rất chậm, như gằn từng chữ một qua kẽ răng.
Lam Ngọc Anh có thể cảm giác được, nhưng không biết là vì đâu, chỉ đành hỏi: “Anh trở về từ bao giờ vậy?” Ban sáng ở bệnh viện, lúc cô nói chuyện với Hoàng
Thanh Thảo cũng đã nhắc đến, từ khi qua Mỹ công tác, anh mãi không trở về, lại còn luôn khóa máy, đến cả bánh bao nhỏ hôm nay cũng hỏi về anh.
Hoàng Trường Minh vẫn nhìn cô, không đáp mà hỏi lại: “Nguyễn Phong của cô đâu?”
Lam Ngọc Anh sửng sốt.
Đôi mắt thâm thuý của Hoàng Trường Minh nhìn về hướng taxi vừa rời đi, anh cười khẩy: “Mới đó mà đã có người mới rồi, không phải tình cảm năm ấy rất tốt đẹp sao, còn dự tính kết hôn kia mà? Là do người ta không thích cô, hay cũng giống tôi, bị cô đá xéo rồi?”
“Hoàng Trường Minh, anh“ Lam Ngọc Anh trận trối nhìn anh,
Cô nuốt nước bọt, thở hổn hển rồi dè dặt hỏi: “Anh nhớ ra rồi à?”
Hoàng Trường Minh hừ ra một luồng hơi lạnh, “Sao, nếu tôi chưa nhớ lại, cô sẽ tiếp tục giả vờ giả vịt trước mặt tôi ư? “… Lam Ngọc Anh mím môi.
Cô không nói gì, tựa như đang thừa nhận, mà quả thật cũng đã định làm thế.
Từ khi trở về nước hay tin anh bị mất trí nhớ, cô đã không định nói cho anh về mình và chuyện của hai người, nói cho cùng quên hết rồi cũng là một chuyện tốt.
Hoàng Trường Minh tiến tới một bước dài, từ trên cao nhìn xuống cô, giọng nói còn lạnh lẽo hơn ban nãy: “Lam Ngọc Anh, tôi từng hỏi cô không dưới một lần, chúng ta trước kia có phải đã biết nhau không, cô đều trả lời như thế nào hả?”
“Tôi chỉ thấy không cần thiết phải nói nữa… Lam Ngọc Anh nhíu mày.
“Không cần nói nữa?” Hoàng Trường Minh cười lạnh lặp lại.
“Ừ” Lam Ngọc Anh dứt khoát gật đầu, quay mặt đi, dán mắt vào cái bóng to lớn trên mặt đất, “Hoàng Trường Minh, chúng ta đã chia tay từ bốn năm trước, quen hay không quen, còn nhớ hay đã quên có gì khác nhau đâu, tất cả đã không còn quan trọng nữa rồi.”
Đôi mắt Hoàng Trường Minh trầm lặng như giếng nước, bỗng loé lên tia sáng như ánh sao, anh cười khẩy hai tiếng, “Lam Ngọc Anh, chuyện này không quan trọng cũng không sao à, được lắm, vậy tôi hỏi cô, lần đó khi tôi hỏi cô có phải đang mang thai không, cô đã trả lời ra sao hả?”
“.” Lam Ngọc Anh sượng mặt. Lúc đó cô quả thật cố tình giấu anh.
Hoàng Trường Minh căng chặt hàm, hùng hổ chất vấn “Bốn năm trước, cô không nói một lời đã đi mất, trong bụng còn mang theo con của tôi và cô “Tôi không có gì để nói về đứa bé nữa!” Lam Ngọc Anh cắt lời anh.
Nghe anh bỗng dưng nhắc đến đứa bé, trời đất trước mặt cô cũng trở nên quay cuồng.
Cô đột nhiên té ngã, rồi được đưa tới bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong nói rằng nước ổ đã vỡ, phải sinh non. Tuy đau đớn nằm trên bàn mổ là thế, nhưng trong lòng cô lại vô cùng chờ mong sinh linh bé nhỏ này ra đời, thế mà tiếng khóc của nó cứ ngày một nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn lại một thai nhi chết yểu…