“Bác sĩ Sinh đã về rồi?” Cô không khỏi vui mừng nói: “Cá vàng nhỏ thì sao, cậu ấy cũng trở lại với anh ấy ư?
Từ khi Trương Hiểu Du rời đi cô đã luôn bồn chồn, bây giờ Trần Phong Sinh đã trở lại, cô nghĩ hai người nhất định sẽ hòa giải, cô cũng có thể gặp lại bạn thân mà không cần phải xa cách.
Hoàng Trường Minh lắc đầu: “Cậu ấy về một mình”
“…” Lam Ngọc Anh sững sờ nói.
Hoàng Trường Minh nhíu mày, trầm giọng tiếp tục: “Anh cũng nhận được một cuộc gọi khi đang làm thêm giờ và chuấn bị rời công ty! Cậu ẩy vừa trở về: từ Nam Phi. Khi anh đi tới thì cậu ấy đã uống cả chai XO rồi say khướt trên ghế sofa rồi”
Sau khi Lam Ngọc Anh nghe được điều này, cô đã hiểu tại sao anh lại đến câu lạc bộ, và khách mà anh nói cần tiếp chính là Tân Phong Sinh.
Cô im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Hoàng Trường Minh, bác sĩ Tân vốn đã đuổi theo cá vàng nhỏ đến Nam Phi, còn nói sẽ không để cô ấy thoát khỏi lòng bàn tay, nhưng bây giờ anh ấy trở lại một mình, sao lại không về cùng cậu ấy “E rắng không có cơ hội” Hoàng Trường Minh nhíu mày.
“…Lam Ngọc Anh vò đầu suy nghĩ.”
Cô đã hỏi nhiều lần về chuyện này. Trước đây anh chỉ im lặng nhưng giờ anh đã trực tiếp nói ra điều này chứng tỏ giữa Trần Phong Sinh và Trương Tiểu Du không có chút tiến triển tốt đẹp nào cả.
Vốn dĩ tưởng có thể gương vỡ lại lành, nhưng không ngờ lại bị áp đảo.
Khi đó Trần Phong Sinh theo đuổi cô ấy tới tận Nam Phí, cô thật sự nghĩ họ có thể bắt đầu lại…
Lam Ngọc Anh khẽ thở dài Hoàng Trường Minh kéo rèm cửa, đi lại liếc mắt nhìn thời gian: “Lúc nãy thím Lý không dặn em phải nghỉ ngơi sớm sao?”
“Nếu anh không trở về, em làm sao ngủ được!” Lam Ngọc Anh tức giận nhìn anh.
Hơn nữa lại còn là một người phụ nữ xa lạ trả lời điện thoại, giọng nói rất ngọt ngào khiến cô không thể nào ngủ quên được!
“Chờ anh đi tâm trước” Hoàng Trường Minh thấp giọng cười nói.
Ngay lập tức anh cởi chiếc áo khoác và bắt đầu cởi cúc áo sơ mi Lam Ngọc Anh ánh mắt như đang di chuyển theo tay anh, dưới ánh đèn là hai lồng ngực cường tráng, phía dưới là cơ bụng rõ ràng, lúc cởi áo ra đường nhân ngư cũng hiện lên một cách mờ nhạt.
Dù rất bận rộn nhưng anh vẫn luôn giữ được vóc dáng cân đối, không chỉ tập thể dục trên giường với cô mà anh còn không ngừng rèn luyện sức khỏe ở phòng tập.
Cô sợ đến một ngày anh vẫn còn trẻ mà cô đã giả, tuối tác và vóc dáng sẽ là áp lực của cô. May mà cô ăn nhiều cũng không bị béo, nếu không cô quả thật rất lo lắng cho chính bản thân mình.
Cô nhìn theo tay anh rơi xuống khóa kim loại của thắt lưng rồi không khỏi nuốt nước bọt, Như nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của cô, Hoàng Trường Minh xoay người sang ngang cởi quần dài, cố ý để cô nhìn rõ hơn.
Lam Ngọc Anh vốn là nhìn lén, nhưng không ngờ lại bị bắt thóp. Cô chột dạ, xấu hố tới nóng cả hai tai: “Mỗi lần đều như thế này, anh không thể vào trong cởi ra sao?”
“Em không muốn nhìn ư?“ Hoàng Trường Minh nhướng mày.
Cô không thể nói dối lòng mình, đành phải gục mặt xuống giường giục anh đi tắm Hoàng Trường Minh không trêu chọc cô nữa, anh sợ cô ngủ quá muộn sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi, cô vẫn đang trong quá trình hồi phục sức khỏe.
Khoảng mười phút sau anh từ phòng tắm đi ra.
Lam Ngọc Anh chắc chắn 100% rằng anh cố tình làm vậy, thậm chí anh còn không có khăn tâm. Vì vậy khi anh bước ra, những giọt nước vẫn còn đọng lại trên cơ thế, nhỏ giọt xuống sàn nhà, bầu không khí cực kỳ cám dö. Anh lật chăn bông nằm vào, hai mắt bị lòng bàn tay che lại: “Đừng nghĩ linh tỉnh những chuyện khác, ngủ đii”
Lam Ngọc Anh cong môi.
Sở vào lông ngực bỏng rát của anh khiến khí tức trong lòng cô trở nên ngột ngạt!
Cô đang nghĩ gì chứ? Rõ ràng là anh đang nghĩ!
Từ khi cho Lê Hoài Lâm ghép gan, mấy ngày nay Hoàng Trường Minh không hề động vào cô. Sau vài đêm hôn nhau, cô có thế cảm nhận được anh đang kiềm chế bản thân, nhưng cô không lo anh sẽ kiềm chế quá khổ sở bởi chỉ cần sau khi cô bình phục thì anh nhất định sẽ đòi lại, cô thậm chí còn lo minh sẽ bị kiệt sức mất Nghĩ vậy, cô vội nhầm mắt lại để nạp năng lượng.