Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1019


Nói xong anh liền sải bước đi lên, giơ chân đá Trịnh Phương Vũ rơi xuống.


“Đừng mượn rượu giả điên, cô tự đi hay đế tôi ra tay?”


Trịnh Phương Vũ không mượn rượu giả điên mà là say thật rồi, đã triệt để không còn nửa phần phản ứng nữa. Nếu không, bình thường bị ánh mắt như mũi tên lạnh lẽo của Hoàng Trường Minh bắn tới, cô sớm đã xìu nhanh chóng trốn đi rồi Lam Ngọc Anh không khỏi nói: “Hay là để cô ấy ở lại ngủ một đêm đi”


Trên lầu còn có phòng trống dành cho khách, chăn đều có sẵn, hoàn toàn có thế tiếp đãi khách khứa.


“Trong nhà không giữ ma men!” Hoàng Trường Minh cự tuyệt không thèm nghĩ ngợi.


Anh cúi người xuống, trực tiếp đưa tay xách cố áo Trịnh Phương Vũ lên như xách một con gà nhỏ.


Thấy anh không hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào, Lam Ngọc Anh nhìn mà cũng không nhịn nổi nữa: “Hoàng Trường Minh, anh nhẹ chút đi…”


Hoàng Trường Minh như không nghe thấy, sải mấy bước dài đã đi tới cửa lớn.


Cũng may thím Lý chưa ngủ lại, nghe thấy động tĩnh liền đi ra giúp đỡ, dìu Trịnh Phương Vũ ra khỏi sân.


Hoàng Trường Minh đã uống rượu, liền gọi tài xế lái thay đưa về, cũng không cách nào lái xe đưa người đi. Hơn nữa, nhìn gương mặt đen thui này của anh, sợ rằng cho dù chưa uống rượu mà kêu anh đưa anh cũng không đồng ý.


Cô đang cân nhắc gọi chú Lý dậy vất vá một chuyến thì vừa khéo có một chiếc taxi lái ngang qua, hình như là vừa đưa người ở đổi diện về.


Đêm hôm khuya khoät, Lam Ngọc Anh vẫn có chút không yên tâm, có điều cũng may sau khi taxi dừng, bên trong là một tài xế nữ.


Cửa xe mở ra, Trịnh Phương Vũ bị ném vào ghế sau.


Hoàng Trường Minh cúi người xuống ghế lái đắng trước, nói địa chỉ với tài xế xong liền nói khi đến nơi thì gọi một số điện thoại nào đó Nhìn chiếc taxi rời đi, Lam Ngọc Anh được anh đưa tay ôm vào lòng nhíu mày: “Hoàng Trường Minh, sao anh không để tài xế đưa cô ấy về nhà mà lại đưa đến khách sạn?”


Trịnh Phương Vũ đã say thành ra như thế rồi, gấp được tài xế nữ cũng xem như may mắn, nhưng nửa đêm nửa hôm một mình đến khách sạn thì khó tránh không an toàn…


“Khách sạn của Lê Văn Nam” Hoàng Trường Minh chậm chạp nhếch môi.


Lam Ngọc Anh sửng sốt, sau đó đấm nhẹ vào lồng ngực anh: “Anh xấu xa quá đi..”


Thậm chí cô có thể tưởng tượng được khi Lê Văn Nam bị gọi ra nhìn thấy Trịnh Phương Vũ trong xe taxi, anh ta sẽ có vẻ mặt thiên biến vạn hóa thế nào.


Gió đêm lạnh lẽo, Hoàng Trường Minh ôm lấy cánh tay cô, đặt lên môi khế hôn.


Ai kêu anh ta quấy rây giấc mơ đẹp của vợ và con gái anh?


Ngày hôm sau nghỉ lễ, vì vị khách quan trọng mà Hoàng Trường Minh tiếp đãi có chuyến bay vào buổi trưa nên buổi sáng anh phải đi tiễn.


Gần như sau khi chiếc Land Rover màu trắng rời khỏi sân xong, một bóng người gầy nhỏ đã lén lén lút lút chạy vào. Lam Ngọc Anh nghe tiếng thím Lý cao giọng nói với mình từ cửa lớn: “Cô Ngọc Anh, cô Phương Vũ lại đến rồi!”


Ngẩng đầu nhìn sang, người nở nụ cười như ăn trộm đi vào kia không phải chính là Trịnh Phương Vũ sao?


Chỉ có điều đã tỉnh rượu rồi, quần áo cũng thay sạch sẽ rồi, trên mặt không trang điểm, rất gọn gàng, nhìn có vẻ trẻ ra hơn mấy phần.


Lam Ngọc Anh vạch trần: “Cậu thông minh đấy, biết nhìn Hoàng Trường Minh đi rồi mới tới.


“Hê hê hê!!!” Trịnh Phương Vũ cười đây vẻ nịnh bợ.


“Tớ còn tưởng cậu không có mặt mũi đến đây nữa” Lam Ngọc Anh cố ý nói móc, Trịnh Phương Vũ đây vẻ quản bách, ôm cô ngồi xuống, gãi đầu: “Xin lỗi nha Ngọc Anh, đêm qua tớ uống nhiều rồi. Nếu đã nói gì làm gì, cậu ngàn vạn lần đừng để trong lòng nha! Tớ sai rồi, những hành vi kiểu điên vì rượu thế này, tớ đảm bảo sau này không làm nữa đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK