"Một gốc mầm tiên tốt như vậy lại bị hủy như thế..."
Bí mật, mấy vị trưởng lão cũng từng nói đến Phương Nguyên, ngược lại đều cảm thấy có chút tiếc hận.
“Lần trước lão phu nhìn thấy hắn, còn từng điều tra tu vi của hắn, mãi cho đến tận bây giờ hắn vẫn không có tu luyện ra được luồng Huyền Hoàng chi khí đầu tiên. Thông thường, bất kể là có thiên phú trên môn huyền công này hay không, qua thời gian nửa năm thì cũng sẽ có dấu hiệu rồi, thế nhưng đã qua thời gian hai năm mà hắn vẫn không có biến hóa gì, mà quan trọng hơn đến cả tu vi cũng không có tăng thêm một chút nào cả, thế thì thực sự..."
“Cũng không có gì bất ngờ, từ ngàn năm nay, kỳ tài của Thanh Dương tông bị đạo truyền thừa này hủy đi cũng không phải chỉ có mình hắn!”
Một vị trưởng lão nghe thấy lời nói này, thản nhiên nói: “Thậm chí nếu như nghiêm khắc nhận xét, thì hắn cũng không phải là người xuất sắc nhất!”
“Hiện tại, những đệ tử có tu vi dừng lại không tiến triển đều đã bị khiển trách đưa xuống núi rồi, còn lại thì chính là nội môn đệ tử của Thanh Dương tông ta, an bài cũng rất dễ dàng, cũng chỉ có vị tiểu Phương Nguyên này giờ lại khiến cho người ta phải đau đầu. Hiện tại, hắn là một trong những người được cung cấp nhiều tài nguyên nhất, thế nhưng thực lực của hắn lại nằm trong những người yếu kém nhất, chẳng lẽ muốn...”
“Đừng nghĩ đến chuyện đó!”
Có người nghe được ý tứ trong lời nói của hắn, thản nhiên nói:
“Dù sao thì hắn cũng là người được Cổ Mặc trưởng lão và Vân trưởng lão khâm điểm tu hành Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, cho dù bây giờ đã thất bại, vậy cũng tuyệt đối không thể trục xuất rời núi được, cứ mặc kệ hắn ở trong tiên môn tự sinh tự diệt là được...”
Những người khác nghe xong cũng đều gật đầu, đồng ý với cách nói này.
Trên thực tế, từ trước đến nay họ vẫn luôn dùng loại thái độ này đi an bài cho những mầm tiên hy sinh vì đại kế của tiên môn.
“Phương Nguyên sư đệ, đây là tài nguyên tu hành tháng này của ngươi, lại ký tên vào đây...”
Đối với việc tiên môn lạnh nhạt, Phương Nguyên cũng không thèm để ý, hoặc là nói đây cũng là chuyện hắn đã nghĩ tới khi hắn bắt đầu muốn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết. Mọi chuyện vẫn còn nằm trong lòng bàn tay của hắn, còn không ảnh hưởng tới tâm tính của hắn, chỉ có điều, chỗ không được hoàn mỹ là thời điểm hắn đi nhận tài nguyên luôn cảm thấy có chút ít khó chịu, ví dụ như lần này, rõ ràng là số lượng tài nguyên đến trong tay hắn không đủ.
Nhìn mấy viên linh thạch hàng nhái linh khí không đủ kia, Phương Nguyên nhịn không được xoa lỗ tai, sau đó đi đến trước mặt tên đệ tử quản sự kia phân rõ phải trái:
“Sư huynh, mấy tháng trước các ngươi dùng loại linh thạch kém chất lượng giả thành thượng phẩm linh thạch đưa cho ta, ta cũng không nói gì, thế nhưng tại sao bây giờ số lượng linh thạch cũng càng ngày càng ít đi vậy, ta nhớ rõ ràng bây giờ tiên môn cấp cho mỗi vị đệ tử mười viên linh thạch mà?”
Vị đệ tử quản sự mấp mạp kia thấy Phương Nguyên hỏi, cũng liền cười híp mắt trả lời:
“Phương sư đệ, chuyện này thì ngươi đừng hỏi ta. Mặc dù sau khi những ngoại môn đệ tử kia xuống núi, những đệ tử còn ở lại đều nhận được mười viên linh thạch mỗi tháng, nhưng trong này có bao gồm ngươi hay không thì còn chưa chắc đây. Những đệ tử khác đều là vừa tu hành, vừa nhận nhiệm vụ của tiên môn, tích lũy công đức, ngươi đến xem sổ công đức, hiện tại ngươi cũng đã nhập môn hai ba năm, vậy mà không có nổi một điểm công đức, có thể đạt được những linh thạch này đã là không tệ...”
Người ta dùng khuôn mặt tươi cười trả lời, nói cũng có lý, Phương Nguyên cũng không còn cách nào khác.
Hắn biết rõ tiên môn còn không đến mức làm khó mình trên mấy viên linh thạch này, đệ tử khác mỗi tháng đều là mười khối linh thạch, hắn khẳng định cũng giống như vậy. Những linh thạch bị thiếu đi kia cũng không biết là bị người nào tham ô hay là mọc ra chân chạy đi, dù sao nếu chỉ có như thế này thì hắn cũng không muốn làm lớn chuyện lên, dù sao chờ sau khi tu vi của mình tăng lên, tất cả cũng đều sẽ có kết quả!
Hắn lắc đầu thở dài định rời đi, còn vị đệ tử quản sự kia có chút ngượng ngùng.
Tính tình Phương Nguyên bình thản, cộng thêm cảnh ngộ để cho người ta đồng tình, thông thường đồng môn cũng không quá khắt khe với hắn, vội vàng lên tiếng gọi Phương Nguyên lại, cười nói:
“Phương sư đệ tạm dừng bước, vừa vặn mượn cơ hội lần này nói chuyện với ngươi một chút. Đệ tử của tiên môn chúng ta ấy mà, sau khi nhận được truyền thừa Thanh Dương Tứ Pháp, đều muốn đi Phù Chiếu đại điện nhận lấy nhiệm vụ, thứ nhất có thể kiếm được một ít tài nguyên tu hành cho bản thân, thứ hai cũng là lập công đức cho tiên môn, công đức cao còn có hi vọng đạt được vị trí chân truyền, đương nhiên ta cũng biết ngươi không có ý nghĩ này, nhưng mà...”
“Coi như không muốn tranh đoạt vị trí chân truyền, thế nhưng mỗi một vị đệ tử tiên môn đều phải đạt được một số lượng công đức nhất định trong một năm mới được. Trước kia ngươi có trưởng lão đặc biệt phê chuẩn, tự nhiên có thể không cần nhận nhiệm vụ, nhưng bây giờ ta lại cảm thấy ngươi vẫn nên nhận làm nhiệm vụ thì tốt hơn...”
Phương Nguyên dừng chân quay đầu, cười nói:
“Sư huynh nói đúng lắm, nếu như việc học có chút thành tựu thì cũng nên kiến công lập đức, ra sức cho tiên môn mới đúng!”
Đệ tử quản sự kia cười một tiếng, nhân tiện nói:
“Như thế rất tốt, ở chỗ này của ta cũng vừa vặn có một nhiệm vụ thích hợp với ngươi...”
Nói xong, hắn lấy ra một cái ngọc giản đưa vào trong tay của Phương Nguyên, sau khi xem xong, sắc mặt của Phương Nguyên hơi đổi:
“Thái Nhạc thành gặp nạn yêu?”
Chương 102 Rời núi hàng yêu (1)
Phương Nguyên bấm tay tính toán, thời gian mà hắn rời khỏi Thái Nhạc thành cũng đã hơn ba năm.
Ba năm trôi qua, hắn đã biến từ một đệ tử nhà nghèo đứng đầu Tiên Bảng trở thành đệ tử chính thức của tiên môn. Bình thường, sinh hoạt trong tiên môn khiến hắn rất thoải mái thế nên không cầu mong điều gì khác, không có lúc nào nhớ về thành Thái Nhạc. Mãi cho đến hôm nay, vô tình nhìn thấy ngọc giản nhiệm vụ của Phù Chiếu đại điện, hắn mới chợt nhớ lại quãng thời gian mình sinh sống và trải nghiệm tại thành Thái Nhạc. Điều này khiến hắn hơi xúc động trong chốc lát rồi trầm tư suy nghĩ một lúc. Sau đó hắn thu lại ngọc giản rồi nói lời cảm ơn với vị đệ tử quản sự kia.
“Nếu Phương sư đệ đã nhận nhiệm vụ thì nên về chuẩn bị kĩ lưỡng đi.”
Vị đệ tử quản sự cười cười rồi tiếp tục làm việc của mình, còn Phương Nguyên trở về phòng, lấy ngọc giản ra xem thật kĩ.
Những thông tin mà ngọc giản cung cấp rất đơn giản, núi Ngọa Ngưu ở phía nam thành Thái Nhạc có xuất hiện yêu ma từ nửa năm trước. Chúng rất hung ác và điên cuồng, thường xuyên ăn thịt người, khiến cho núi Ngọa Ngưu vốn trước kia tấp nập người xe qua lại giao thương buôn bán lại biến thành một ma vực không ai dám bén mảng đến gần. Thành chủ của thành Thái Nhạc là Lữ Mai Am đã vài lần phái quân đội đi trừ yêu diệt ma nhưng do yêu ma quá mạnh mẽ nên chẳng những không diệt trừ được mà không ít quân lính đều bị chúng ăn thịt. Lữ Mai Am rơi vào đường cùng nên phải gửi thư về Thanh Dương tông, thỉnh cầu tiên môn phái đệ tử đến núi Ngọa Ngưu trừ yêu, giúp cho nhân dân thành Thái Nhạc được sống yên ổn.
Hàng yêu phục ma vốn là bổn phận của tiên môn nên Thanh Dương tông tất nhiên sẽ không thoái thác, đáp ứng thỉnh cầu của Lữ Mai Am ngay lập tức. Thế nhưng, từ những tin tức mà thành Thái Nhạc truyền đến thì những yêu ma kia cũng không lợi hại lắm nên tông môn biến đây trở thành nhiệm vụ cho đệ tử để họ rèn luyện thêm.
“Những yêu ma này không lợi hại lắm, cho nên mặc dù ta nhận nhiệm vụ đi chém giết yêu ma nhưng thực ra mục đích chính vẫn là trở về thăm người thân.”
Trong lòng Phương Nguyên nghĩ như thế rồi bắt tay vào chuẩn bị.
Ngoại trừ một ít hành lý thì trong tay Phương Nguyên còn có hai khối linh thạch không dùng đến nên hắn đổi lấy hai trăm lượng vàng, định bụng lúc trở về sẽ đưa cho thúc thẩm coi như là cảm ơn công dưỡng dục của họ. Nhưng khi nghĩ đến việc Chu tiên sinh sau khi Tiên Tử đường bị đóng cửa đã rời khỏi thành Thái Nhạc, lần này trở về quê cũ chắc là không gặp được người, khiến Phương Nguyên hơi buồn một chút.
Vào buổi sáng sau đó ba ngày, vốn đã chuẩn bị kĩ càng mọi thứ nên Phương Nguyên đến chờ ở Tiểu Trúc phong từ sớm để cùng xuất phát với những người khác cũng nhận nhiệm vụ trảm yêu trừ ma. Bây giờ, bọn hắn đều là những đệ tử tiên môn chưa thực hiện nhiều nhiệm vụ cho nên tiên môn sẽ không để cho ai một mình thực hiện nhiệm vụ diệt trừ yêu ma mà thông thường sẽ đều do đoàn đội từ ba đến tám người tập hợp để cùng tiến hành.
Vào lúc này, pháp chu của tiên môn đã đợi sẵn ở trước cửa điện nhưng vẫn có nhiều đệ tử chưa đến.
Phương Nguyên cũng không nóng lòng, ngồi xếp bằng ở trước mặt pháp chu, yên lặng chờ đợi.
“A, trước đó ta có nghe nói rằng ngươi muốn đồng hành cùng chúng ta. Hóa ra là thật…”
Chỉ một lúc sau, bên tai Phương Nguyên có tiếng gió truyền đến. Đó là một thanh âm tựa như cười nhưng không phải cười.
Phương Nguyên ngoái đầu lại thì nhìn thấy bốn người đang bay từ trên dốc núi xuống. Đi đầu là hai người, một thì mặc một bộ quần áo trắng muốt không vương một hạt bụi, khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, khí thế rất uy vũ, chính là Kỳ Khiếu Phong. Người còn lại thì mặc váy màu xanh, dáng vẻ cao gầy mà yểu điệu, trong khá xinh đẹp nhưng hai đầu lông mày lại khiến người ta cảm thấy có vẻ cay nghiệt, không phải Ngô Thanh thì còn ai vào đây nữa?
Người vừa cất tiếng có dáng người mập mạp, khuôn mặt thì hung hăng. Hắn chính là một thành viên của Thanh Phong thi xã được Kỳ Khiếu Phong sáng lập. Lúc này, vừa gặp Phương Nguyên, hắn đã cười nói:
“Lần này đi ra ngoài hàng yêu, không biết Phương sư đệ định dùng thứ gì để đánh yêu ma đây?”
“Bản thân là đệ tử tiên môn nên trảm yêu trừ ma là bổn phận, chỉ cần cố hết sức là được.”
Phương Nguyên liếc nhìn tên mập kia thì nhận ra ngay kẻ này họ Hồng, vẫn thường được mọi người gọi là Hồng mập mạp. Tư chất của kẻ này cũng không cao, mãi nửa năm trước mới thông qua được Tiên Bia Lục Vấn để lên núi nhận truyền thừa Thanh Dương Tứ Pháp. Thế mà không ngờ hôm nay hắn lại dám chế giễu mình. Trong lòng Phương Nguyên chán ngán nên chỉ đáp qua loa một câu, sau đó từ từ đứng lên. Lúc này, hắn nhìn thấy từ đằng xa có ba người đi về hướng của Kỳ Khiếu Phong.
“Kính chào Kỳ sư huynh, lần này đi ra ngoài để trảm yêu trừ ma, mong Kỳ sư huynh chiếu cố!”
Phương Nguyên cũng nhận ra ba người mới tới này. Người cầm đầu chính là Tiểu Kiều sư muội, hai người khác là thành viên của Thi Kỳ xã giống như nàng. Thái độ của ba người rất khách khí, vừa đến đã hành lễ với Kỳ Khiếu Phong.
Kỳ Khiếu Phong cười ha ha, nói:
“Tiểu Kiều sư muội khách khí rồi. Lần này nhận phù chiếu tiên môn đi ra ngoài, các chấp sự đều giao trọng trách lãnh đạo cho ta khiến cho ta cảm thấy áp lực nặng như núi. Kỳ mỗ không dám chủ quan, đến lúc tiến hành nhiệm vụ mong các vị giúp đỡ lẫn nhau!”
“Sao Kỳ sư huynh lại khách khí như vậy. Trong số chúng ta, tu vi của huynh là cao nhất mà Tam Nguyên Ngự Kiếm Quyết lại có uy lực vô cùng. Thực lực của huynh mạnh như thế, nếu không để huynh lãnh đạo thì ai có thể đảm đương được trọng trách này? Lần này nhận nhiệm vụ đi ra ngoài trảm yêu trừ ma dù chỉ là một việc nhỏ nhưng cũng có nguy hiểm nên phải cần cao thủ như Kỳ sư huynh lãnh đạo. Chúng ta chỉ đi theo hưởng ké chút thành quả mà thôi!”
Chương 103 Rời núi hàng yêu (2)
Tiểu Kiều sư muội nói mấy lời khiến cho mặt Kỳ Khiếu Phong không kìm được mà nở nụ cười, khách khí đáp lại:
“Chuyện này dễ thôi! Lần này chúng ta ra ngoài có tổng cộng… tính là tám người đi. Nhiệm vụ chỉ là chém mấy con yêu ma yếu ớt mà thôi, không phải việc gì khó khăn. Mọi người mau lên pháp chu đi!”
Nói xong hắn dẫn đầu đi lên pháp chu. Mặt Ngô Thanh đầy ý cười, đi theo sát phía sau.
Mãi đến khi Phương Nguyên cũng bước lên pháp chu như mọi người, Tiểu Kiều sư muội vốn cố ý đứng đợi ở phía sau lặng lẽ quay đầu cười với hắn một tiếng, thấp giọng nói:
“Hôm qua, lúc ta nghe nói ngươi cũng sẽ đi theo chúng ta làm nhiệm vụ trảm yêu trừ ma, ta không tin được. Thế nào mà một kẻ nhàn rỗi chỉ một lòng muốn quyết chí tu hành chứ không để ý gì đến chuyện bên ngoài cũng muốn kiếm mấy phần công đức ư?”
“Không phải là ta muốn mà là đệ tử Phù Chiếu điện trực tiếp tìm đến ta…”
Phương Nguyên lắc đầu bất đắc dĩ, tiếc nuối nói.
Tiểu Kiều sư muội nghe vậy thì hé miệng cười một tiếng rồi nói:
“Huyền công của ngươi chưa thành, nhất định phải cẩn thận. Lúc trảm yêu trừ ma hãy ở sau lưng ta!”
“Cứ quyết định như thế đi!”
Phương Nguyên cười một tiếng, đáp ứng ngay tức khắc.
“Hừ, nam nhi đại trượng phu trốn ở sau lưng nữ nhân mà cũng nói được!”
Phương Nguyên và Tiểu Kiều sư muội nói chuyện với nhau với âm lượng rất thấp, người ngoài nếu không chú ý thì không nghe được, nhưng Ngô Thanh lại nghe rõ ràng từng tiếng, lạnh nhạt cười châm biếm. Phương Nguyên không thèm để ý đến nàng, gãi gãi lỗ tai, ngồi xuống một cái bồ đoàn trên pháp chu.
Ngô Thanh thấy bộ dáng của hắn như vậy thì hừ lạnh, ngửa mặt lên trời với vẻ bất mãn.
Mặc dù nàng có nhiều lời muốn nói nữa nhưng bộ dáng hờ hững của Phương Nguyên khiến cho nàng không tìm được cơ hội nói ra.
“Ha ha, các vị sư huynh đệ, dù rằng yêu vật xuất hiện tại thành Thái Nhạc chỉ là mấy con tiểu yêu yếu ớt nhưng dù sao thì kinh nghiệm của chúng ta còn non nớt nên cần thận trọng một chút. Nhân lúc bây giờ còn chưa có gì xảy ra, hãy thương lượng một chút về kế hoạch tổng thể đi!”
Thấy sắc mặt của Ngô Thanh khó coi, Tiểu Kiều sư muội cười khẽ, cất tiếng đề nghị.
“Ha ha, Tiểu Kiều sư muội quá cẩn thận rồi! Chỉ là mấy con tiểu yêu mà xuất động hai trong số Thanh Dương Tiểu Thất Tử, lại còn có chúng ta nữa thì việc chém giết chúng quá dễ dàng. Cần gì thương lượng kế hoạch, chỉ cần đi đến thành Thái Nhạc, tìm ra nơi ở của bọn chúng, dùng pháp bảo trực tiếp chém giết là được!”
Có người cười phá lên, dáng vẻ rất oai phong lẫm liệt.
Những người khác cũng tán đồng ý kiến này. Dù sao thì trước khi đi bọn họ cũng đã cẩn thận nghiên cứu về thực lực của yêu ma nên không còn cảm thấy lo lắng nữa!
Nhưng Kỳ Khiếu Phong bỗng nhiên mở miệng nói:
“Tiểu Kiều sư muội nói không sai. Trảm yêu trừ ma là đại sự, không thể khinh thường. Các vị sư huynh đệ hãy nói về tu vi và sở trường của mình để mọi người hiểu rõ, cũng giúp cho kế hoạch lần nay được tiến hành thuận lợi.”
Những người khác thấy hắn mở miệng thì cũng đồng ý. Tên đệ tử béo đứng bên cạnh Kỳ Khiếu Phong cười nói:
“Vậy thì hãy để ta bắt đầu trước. Các vị hẳn cũng biết, ba tháng trước Hồng Đào ta đã đột pháp Luyện Khí tầng năm. Ta tu luyện Âm Dương Ngự Thần Quyết. Lần này khi ra ngoài hàng yêu, tiên môn đặc biệt cho ta một đạo Tinh Hỏa Kim Kiếm Phù, có thể dễ dàng diệt sát yêu thú mạnh mẽ.”
“Ta tên là Lữ Trúc, Luyện Khí tầng năm đỉnh phong, tu luyện Âm Dương Ngự Thần Quyết. Ta có một cây pháp cung và ba mũi Huyền Băng tiễn.”
“Xin chào các vị sư huynh, ta là Triệu Khang Sơn, tu vi Luyện Khí tầng năm đỉnh phong, am hiểu trận thuật.”
“…”
“…”
“Ha ha, các ngươi chắc đều biết ta là Ngô Thanh. Lần này ta nhận nhiệm vụ có mang theo ba đạo Tử Khí Chính Lôi Phù.”
Người mở miệng cuối cùng là Ngô Thanh. Lúc này nàng ngẩng cao đầu, lời nói có vẻ kiêu căng:
“Một tháng trước ta đã đột phá Luyện Khí tầng sáu. Ta tu luyện Tiểu Thanh Mộng Thuật đã đến cảnh giới Đạn Chỉ Trúc Mộng!”
Khi nàng nói lời này thì lườm Phương Nguyên một cái với vẻ rất tự đắc,
“Ai…”
Phương Nguyên thật ra không muốn nói, tay bóp trán. Những đệ tử tiên môn này cũng không tệ. Ngoại trừ Kỳ Khiếu Phong cùng Tiểu Kiều sư muội không cần nói vì họ vốn là Thanh Dương Tiểu Thất Tử, dù là tu vi hay thực lực đều là đỉnh cao, thì mấy người khác dù tu vi hay thực lực có hơi yếu nhưng có người am hiểu đan đạo, có kẻ lại tinh thông phù đạo, lại có tên hiểu việc điều khiển pháp khí, nói chung là mỗi người đều có tác dụng riêng.
Tuy vậy việc Ngô Thanh cố ý khoe khoang ở trước mặt mình khiến cho Phương Nguyên cạn lời.
“Chẳng lẽ nữ nhân này nhàn rỗi không có việc gì làm nên suốt ngày so bì gây khó dễ với mình?”
Đang miên man suy nghĩ thì Ngô Thanh đã hướng về hắn mà hỏi:
“Không biết Phương sư đệ am hiểu cái gì?”
Phương Nguyên ngẩng đầu lên, thấy mọi người nhìn về phía mình, không trả lời không được.
Trong nội tâm của hắn bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, thấp giọng nói:
“Mọi người chắc hẳn đều biết tu vi của ta mãi vẫn chưa có gì tiến bộ…”
“Ha ha.”
Nghe thế, Ngô Thanh lập tức cười lạnh.
“Tuy nhiên…”
Nhưng Phương Nguyên còn chưa nói hết, lúc này lại ngẩng đầu lên nói tiếp:
“Ngoại trừ tu vi không có gì tiến bộ, các vấn đề khác như kiếm đạo, đan đạo, phù đạo, trận đạo, khí đạo ta đều hiểu một chút.”
Mọi người nghe thế thì ngẩn ngơ rồi cười ầm cả lên.
Chương 104 Thiên kiêu trở về (1)
“Ha ha, những cái khác thì ta không biết nhưng riêng về khoản khoác lác thì ta thấy ngươi rất có tài đấy!”
Sau khi nghe câu trả lời của Phương Nguyên, các đệ tử tiên môn đều hơi giật mình rồi cười ầm lên.
Trong số đó, dĩ nhiên Ngô Thanh là người cười đắc ý nhất.
Hai năm trước, trước sự chứng kiến của mọi người, nàng đấu pháp với Phương Nguyên bị thua nên trong lòng cực kì căm hận hắn. Nhưng lúc đó Phương Nguyên được tiên môn coi trọng nên nàng không dám trực tiếp gây sự.
Bây giờ đã trôi qua hai năm, nàng đã khác xưa nhiều lắm. Được truyền thụ Tiểu Thanh Mộng Thuật trong Thanh Dương Tứ Pháp khiến thực lực của nàng tăng mạnh. Còn Phương Nguyên thì nổi danh là “người rảnh rỗi”, không tu luyện thành công. Bây giờ thực lực của hai người đã là một trời một vực, dù nàng xem thường Phương Nguyên nhưng khát vọng trả thù cũng nhạt dần, chỉ vẫn luôn tìm cơ hội chế nhạo hắn vài câu mà thôi.
Vừa rồi nàng vốn định mượn câu trả lời của Phương Nguyên để làm hắn xấu hổ. Ai ngờ tên này nói khoác không biết ngượng mồm, khiến nàng không tìm ra chỗ để chế nhạo, bao nhiêu ức chế không biết xả đi đâu.
Mà các đệ tử tiên môn khác cũng cười theo.
Thực ra mọi người đều là đồng môn, dù không quen biết nhau những cũng biết được vài điều cơ bản của người khác. Huống gì Phương Nguyên là một người nổi tiếng, ai cũng biết hắn chưa luyện thành huyền công, đã biến từ một kỳ tài được tiên môn coi trọng hai năm trước trở thành một miếng gân gà làm tiên môn không biết giải quyết như thế nào.
Thậm chí trước đó không lâu, các đệ tử tiên môn không nhận được truyền thừa mà phải xuống núi cũng nên bao gồm Phương Nguyên. Chẳng qua các trưởng lão muốn giữ hắn lại để theo dõi một thời gian nên mới không trục xuất hắn khỏi tiên môn.
Lần này hắn đi cùng làm nhiệm vụ chắc cũng chỉ để hưởng sái thành quả của mọi người, không ai trông chờ gì vào Phương Nguyên cả.
“Đúng rồi, Kỳ sư huynh, dù sao chúng ta cũng đang ra ngoài hàng yêu, cũng nên làm theo quy củ. Theo như lời dặn dò của trưởng lão khi trước thì kể cả lúc ở trong pháp chu cũng phải cảnh giác, cần phân công một người phòng thủ ở ngoài mới đúng. Huynh xem có nên…”
Ngô Thanh cười tủm tỉm, chợt nảy ra một ý nên nói với Kỳ Khiếu Phong.
Kỳ Khiếu Phong hơi nhíu mày, do dự một lúc lâu rồi nhìn về hướng Phương Nguyên.
Ở bên cạnh hắn, tên mập Hồng Đào cũng cười nói:
“Lời ấy đúng lắm. Phương sư đệ cũng phải đóng góp chút gì đó chứ!”
“Không sai, lúc hàng yêu trừ ma chắc chắn không trông cậy được gì ở ngươi. Bây giờ ra ngoài khoang thuyền phòng thủ cũng được coi là góp công!”
Nghe thấy bốn người của Thanh Phong thi xã nói thế thì Tiểu Kiều sư muội hơi nhíu mày, dường như có vẻ không vừa lòng. Nhưng nàng chưa kịp mở miệng thì Phương Nguyên đã đứng lên, cười nhạt:
“Lời này các ngươi nói cũng đúng!”
Khi hắn vừa bước ra ngoài khoang thuyền, chợt quay đầu về hướng Kỳ Khiếu Phong cười nói:
“Kỳ sư huynh, hình như đây là lần thứ hai ngươi bắt ta ra ngoài khoang thuyền thì phải?”
Kỳ Khiếu Phong nghe thế thì giật mình nhưng Phương Nguyên không để tâm đến hắn, nói xong thì đi ra ngoài.
Kỳ Khiếu Phong nhớ lại về hành động của mình vào lần đầu tiên rời thành Thái Nhạc tiến đến Thanh Dương tông. Lúc đó, theo sự chỉ đạo của mình, Chu Thanh Việt đã đuổi Phương Nguyên ra ngoài khoang thuyền. Không ngờ rằng lần này lại xảy ra một sự việc giống thế. Tuy nhiên nếu như lần trước lúc đuổi Phương Nguyên ra ngoài thì hắn cảm thấy trong lòng có chút thoải mái nhưng tại sao lần này lại cảm thấy khó chịu như nuốt phải con ruồi?
Ý nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu hắn không xua đi được. Kỳ Khiếu Phong nhịn không được, thầm nghĩ:
“Lần trước lúc lên tiên môn, chúng ta là đệ tử tiên môn, hắn chỉ là tạp dịch, đuổi hắn ra khoang ngoài thì có sao đâu. Mà lần này, ta có tương lai sáng lạn còn hắn lại không khác gì phế nhân, dù có đuổi hắn ra ngoài thì ta cũng không cần sợ hắn!”
Vừa nghĩ thế thì sự khó chịu trong lòng dần dần nhạt bớt.
Lúc này, phủ thành chủ của thành Thái Nhạc đã giăng đèn kết hoa, bày biện Tiên Đài, hương án để nghênh đón một đám tiểu tiên nhân đến hàng yêu.
Thành chủ, tướng quân và các quý tộc trong thành đều đứng cung kính chờ đợi tại Tiên Đài. Khuôn mặt bọn họ tươi cười, nói chuyện ầm ĩ.
“Thành Thái Nhạc được Thanh Dương tông chiếu cố, cử tiên nhân đến hàng yêu, giúp dân chúng thoát khỏi đại nạn, chúng ta cảm động đến rơi nước mắt…”
Khi nhìn thấy cửa pháp chu mở ra, thân ảnh của mấy tiểu tiên nhân xuất hiện thì Lữ thành chủ cao giọng hô.
“Tông chủ có lệnh, hàng yêu phục ma là bổn phận của chúng ta, thành chủ đại nhân không cần đa lễ.”
Kỳ Khiếu Phong thay mặt các tiểu tiên nhân, mỉm cười hành lễ với thành chủ.
Bây giờ hắn đang đại diện cho Thanh Dương tông đáp lễ thành chủ, khuôn mặt mỉm cười khách khí, chân đạp trên từng cơn gió, chậm rãi hạ xuống, vạt áo tung bay, khí độ phi phàm, mang phong phạm của một công tử văn nhã không nhiễm bụi trần. Kỳ tướng quân đứng ở sau lưng thành chủ thấy con mình bay từ trên trời xuống thì vỗ bụng, mắt cười híp lại thành đường chỉ.
“Các vị tiểu tiên nhân, xin mời! Lữ mỗ đã chuẩn bị rượu thịt để khoản đãi các vị.”
Vào tiên môn giống như lên trời! Lữ thành chủ dù là đại nhân vật ở trong thế tục nhưng khi đối xử với mấy hậu bối mới vào tiên môn được hai năm lại vô cùng khách sáo, giống như đang tiếp đãi một nhân vật lớn nào đó. Tuy vậy, những đệ tử này cũng hiểu rằng Lữ thành chủ làm thế là thể hiện sự tôn kính với Thanh Dương tông đằng sau lưng bọn họ, cho nên không ai dám kênh kiệu, mọi người đều khách khí hành lễ và bày tỏ sự cảm ơn tới Lữ thành chủ.
Chương 105 Thiên kiêu trở về (2)
“Bái kiến phụ thân đại nhân. Hài nhi đi vào tiên môn nên không thể hầu hạ tận hiếu với người, làm phụ thân phải chịu khổ rồi…”
Sau khi Kỳ Khiếu Phong hạ xuống đất thì hành lễ với thành chủ rồi tiến lên một bước, quỳ trước mặt Kỳ tướng quân.
“Ha ha, con ta nói gì vậy. Cố gắng tu hành cho tốt, trảm yêu trừ ma mới là điều nên làm.”
Kỳ tướng quân đỡ nhi tử của mình dậy, trong lòng không kìm nổi sự vui mừng, khuôn mặt vốn bình thường âm trầm nở một nụ cười khó thấy.
Thành chủ và những quý tộc khác nhìn thấy thế thì hâm mộ vô cùng. Mọi người nói chuyện ầm ĩ, khen không dứt miệng.
Dân chúng trong thành thấy nhiều tiên nhân giáng trần như thế, hơn nữa còn có nhi tử của Kỳ tướng quân thì đều cảm thấy bao lo sợ thường trực cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Dù sao mọi người đến đây đều là kỳ tài tu luyện của tiên môn, yêu ma trên núi chắc sẽ không thể sống yên ổn. Đến cả việc mấy lần Kỳ tướng quân vào núi chém giết yêu ma thất bại cũng được mọi người bỏ qua.
Trong bầu không khí náo nhiệt này, Phương Nguyên lặng lẽ nhảy từ pháp chu xuống dưới.
Trong đám người cũng có kẻ nhìn thấy hắn, thần sắc trở nên cổ quái, lưỡng lự không biết có nên tiến lên chào hỏi hay không.
Trong mắt bách tính của thành Thái Nhạc, Phương Nguyên là một người rất đặc biệt.
Hắn đã từng là thiên tài nổi danh mà mọi người tại thành Thái Nhạc đều biết, nhận hết tất cả những lời ca tụng. Thế nhưng về sau hắn lại rơi xuống đáy vực, bị đối xử lạnh nhạt. Nhưng chẳng ai nghĩ được rằng chỉ sau ba năm hắn thực sự có thể làm nên chuyện tại tiên môn, lấy thân phận tiểu tiên nhân trở về?
Nhất thời, mọi người không chỉ cảm khái mà còn có chút kính sợ.
“Phương hiền chất, ngươi quay về rồi, sao không nói trước với chúng ta một tiếng?”
Lúc này, có một thanh âm hơi có chút kinh ngạc vang lên, chính là của Lữ thành chủ. Bây giờ hắn mới nhìn thấy Phương Nguyên. Trước đó đã sớm có tin tức rằng Kỳ Khiếu Phong sẽ trở về hàng yêu, cũng vì thế mà Kỳ gia mới chuẩn bị tươm tất. Nhưng việc Phương Nguyên trở về thì hoàn toàn kín tiếng, ngay cả Lữ thành chủ cũng chỉ mới nhìn thấy hắn.
“Ta mới chỉ nhận phù chiếu ba ngày trước, có chút thất lễ, mong thành chủ lượng thứ.”
Phương Nguyên vốn định lặng yên lẩn qua đám người để về nhà nhưng thành chủ đã nói thế thì hắn đành phải đứng yên tại chỗ.
“Tới đây, tới đây!”
Lữ Mai Am cười tươi rói đi đến chỗ Phương Nguyên, hai tay nắm chặt lấy tay hắn, đánh giá Phương Nguyên từ trên xuống dưới:
“Quả nhiên lão phu không nhìn lầm người. Ngươi vốn là thiếu niên thiên tài, chẳng qua chỉ gặp trắc trở nhất thời mà thôi chứ nếu không đã có thể một bước lên mây. Ha ha ha, ngươi vào tiên môn chưa đầy một năm mà đã biến từ tạp vụ trở thành đệ tử chính thức, quả là phúc của thành Thái Nhạc chúng ta. Chuyện vui lớn như thế mà ngươi không hề nói cho chúng ta, may mà Tâm Dao có nhắc đến trong thư nên ta mới biết được…”
“Ách…”
Phương Nguyên không ngờ được rằng thành chủ lại nhiệt tình như thế, cười lúng túng một tiếng. Mà sau khi hắn nghe Lữ Mai Am giãi bày, trong lòng hơi có chút kinh ngạc. Rõ ràng việc mình vào tiên môn cũng không phải là bí mật gì, tại sao Lữ thành chủ phải đợi đến lúc có thư của Lữ Tâm Dao mới biết được? Chẳng lẽ sau khi Chu Thanh Việt trở về thành Thái Nhạc không nhắc đến chuyện này?
Tuy vậy, lúc này hắn không tiện hỏi, đành cười nói mấy lời khách khí với thành chủ.
“Ha ha, lão phu sớm đã biết được rằng Phương tiểu thiếu gia là rồng phượng trong loài người, sớm muộn cũng sẽ có ngày hôm nay!”
“Rất không tồi. Lão phu nghe nói Phương thiếu gia vốn là tạp dịch nhưng thi đỗ vào tiên môn. Việc này so với được tuyển trực tiếp lại càng khó khăn.”
Thấy Lữ thành chủ hàn huyên với Phương Nguyên, các quý tộc khác cũng nhao nhao tới chào hỏi.
Khi một đám người vây quanh Phương Nguyên hỏi han tâm sự thì không khí bên người Kỳ Khiếu Phong trở nên vắng lặng hơn chút. Đám người Tiểu Kiều sư muội che miệng cười, nhìn Phương Nguyên lúng túng xã giao. Còn Ngô Thanh thì sầm mặt lại, lẩm bẩm:
“Một đám nhà quê không có kiến thức. Không ngờ lại coi một tên phế vật thành bảo bối. Chẳng lẽ bọn hắn hi vọng tên phế vật kia sẽ có thể trừ yêu diệt ma hay sao?”
Nói xong nàng bước lên một bước, dường như muốn quát to. Nhưng Kỳ Khiếu Phong lạnh mặt lại, âm thầm kéo tay nàng, chậm rãi lắc đầu.
Hắn đứng từ xa, mặt không đổi sắc nhìn Phương Nguyên một chút. Khi nghe thấy thành chủ nhắc đến Lữ Tâm Dao, trong lòng hắn dâng trào một loại tình cảm rất phức tạp. Mà loại tình cảm này dường như bao hàm một chút chán ghét đối với Ngô Thanh.
“Không ai nghĩ rằng đứa bé nhà họ Phương lại có bản lĩnh như thế. Ngã xuống bùn lại có thể bò lên!”
Ngay cả Kỳ tướng quân đứng bên cạnh Kỳ Khiếu Phong cũng bất đắc dĩ lắc đầu, nói với quản gia:
“Ngươi về chuẩn bị một chút, trả lại Thanh Liễu điền trang cho Phương gia. Đứa bé họ Phương này lợi hại. Thù này nên giải không nên kết…”
“Trả cái gì mà trả?”
Quản gia còn chưa kịp thực hiện thì Kỳ Khiếu Phong đã nói một câu.
Kỳ tướng quân kinh ngạc nhìn Kỳ Khiếu Phong, không hiểu sao con trai bảo bối của mình lại nói thế?
“Nếu hắn có bản lĩnh thì hãy để hắn tự đòi lại điền trang từ tay ta!”
Kỳ Khiếu Phong buông một câu vu vơ, không thèm để ý đến người khác nữa, quay người đi về phía sảnh trong.